Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 232




Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Cô muốn đến trại tị nạn hả? Nhưng nơi đó...”

Triệu Na Na nói: “Tôi biết, nhưng đâu có gì chắc chắn tôi sẽ gặp lại Sở Định Phong ở đó, không lẽ tôi phải trốn cả đời sao?”

“Tôi đã nhìn thấy thông báo ở trại tị nạn, chỉ cần trên mười tám tuổi là có thể vào trại tị nạn làm lính, tôi muốn tự đề bạt bản thân.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Còn Triệu Tiểu Bảo thì sao?”

“Chị Văn đã đồng ý giúp tôi chăm sóc cậu bé, chỉ cần mỗi tháng tôi đưa cho chị ấy ba mươi cái bánh quy nén, tôi cũng sẽ thường xuyên về nhà thăm cậu bé.”

Nguyễn Ngưng cúi đầu suy nghĩ một lát: “Được rồi, vậy ngày mai cô theo tôi đến trại tị nạn đi, đến lúc đó chúng ta tìm chị Quý Lịch của cô bàn bạc một chút.”

Triệu Na Na mỉm cười: “Cảm ơn cô, cô Nguyễn.”

Nguyễn Ngưng: “Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa, gọi tôi một tiếng chị Nguyễn Ngưng đi.”

Triệu Na Na lập tức gật đầu: “Được, chị Nguyễn Ngưng.”

Hôm sau, mới tờ mờ sáng hai người đã đến trại tị nạn.

Triệu Na Na đã cắt tóc ngắn từ lâu, bây giờ đang đứng nghiêm chỉnh tại địa điểm tuyển dụng.

Mặc dù hiện tại đãi ngộ của quân nhân khá tốt nhưng số lượng chiến sĩ nữ chân chính sẵn sàng làm việc này không nhiều, phải biết ngày nào nữ binh cũng phải quanh đi quẩn lại trong cái lạnh, trong khi đó những nạn dân sống trong trại đều sẽ có thức ăn và lửa chờ sẵn, chỉ cần họ chịu đói một chút là có thể sống sót.

Nếu thật sự không nhịn được thì có thể ra ngoài làm việc, như thế cũng có thể kiếm được một chút tiền.

Hơn nữa yêu cầu về tố chất thân thể của các chiến sĩ nữ rất cao.

Triệu Na Na vẫn còn trẻ, tính cách lại nhanh nhẹn, quan trọng nhất là ý chí quyết tâm mạnh mẽ kia, nên chẳng bao lâu cô ta đã thông qua kiểm tra.

Lúc này, Nguyễn Ngưng mới dẫn cô ta đến nơi ở của Trình Quý Lịch. giới thiệu người đồng nghiệp nhỏ này với cô ấy.

Trình Quý Lịch vốn đã quen thuộc với các chiến sĩ nữ, chỉ cười hì hì nói: “Chỉ là giúp cô ấy hòa nhập vào đội nhóm thôi, tớ đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Không chỉ vậy, còn cần cho cô ấy thêm một chút thời gian để cô ấy bắt kịp tiến độ học bắn súng.”

“Không thành vấn đề.” Trình Quý Lịch xác nhận, mỉm cười với Triệu Na Na: “Tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ học rất nhanh, lớn lên cũng rất thông minh.”

Nguyễn Ngưng cảm thấy buồn cười: “Vậy tớ giao cô ấy cho cậu đấy.”

Trình Quý Lịch đồng ý.

Sau khi Triệu Na Na rời đi, Trình Quý Lịch nhỏ giọng hỏi: “Tớ nghe anh tớ nói, cậu dẫn một cô gái về tòa nhà của chúng ta, là cô ấy đúng không?”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

“Cô ấy chính là người bị cướp mất chồng?” Trình Quý Lịch lập tức hỏi.

Nguyễn Ngưng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, chỉ có thể nói một cách mập mờ: “Cứ cho là thế đi, cô ấy chỉ mới mười tám tuổi, ngay từ đầu cô ấy đã không thích tên đàn ông đó, đừng nói cho người khác biết, cũng đừng nhắc đến trước mặt cô ấy.”

“Tất nhiên rồi. Cô ấy bị ép phải "kết hôn" với cái tên vũ phu lớn tuổi kia à, gần đây chúng tớ hay bắt gặp mấy chuyện đó lắm.”

“Mấy tên đàn ông đê tiện, lũ cha mẹ khốn nạn.”

Nguyễn Ngưng ho một tiếng: “Trình Quý Lịch, văn minh lễ phép của cậu đâu mất rồi? Nhưng chửi như vậy cũng đúng.”

Trình Quý Lịch cười ha hả: “Chỉ là tớ quá tức thôi. Đúng rồi, gần đây nếu cậu có ra ngoài thì nhớ cẩn thận một chút, thời tiết đang ấm dần lên, bọn đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái cũng xuất đầu lộ diện.”

Nguyễn Ngưng đương nhiên hiểu được.

Cô còn biết không chỉ có yêu ma quỷ quái mà bên phía doanh trại Nguyệt Sơn cũng sẽ có biến động.

Bởi vì sắp khoai tây chịu lạnh sắp ra quả.

Tuy không thể xác định nó có thể vận dụng vào thực tế hay không nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề sống chết của mọi người dân, đồng thời còn là cơ hội cho những kẻ có dã tâm muốn thống trị tận thế.