Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 227




Hai người đứng tại chỗ chờ một lát, thấy người đàn ông mà Trình Quý Khoan nói xuống lầu.

Người này khoảng trong ngoài bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hình như rất sợ bị người khác phát hiện bản thân tới đây.

Chắc chắn anh ta không phải Sở Định Phong.

Trình Quý Khoan hỏi: “Hiện tại phải làm gì?”

Dù có ở đây nghĩ đau cả đầu cũng không thể nghĩ ra được đã có chuyện gì xảy ra nên Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đi xem một chút.”

Sau khi lên tầng năm, Trình Quý Khoan đứng đằng trước gõ cửa.

Vu Lệ nhanh chóng mở cửa ra, có lẽ cô ta tưởng người khách kia đã đi nhưng lại quay trở lại nên lúc nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Ngưng, cô ta có hơi sợ.

Cô ta vội vàng đóng cửa lại nhưng Trình Quý Khoan đã dùng chân giữ cửa lại từ lâu.

Hai người thuận lợi kéo cửa ra, sau đó Trình Quý Khoan đóng cửa lại.

Vu Lệ sợ tới mức run bần bật: “Hai người là một cặp cướp bóc hả? Chỗ tôi không có gì cả, tôi chỉ mới bắt đầu buôn bán lại thôi.”

Nguyễn Ngưng gọn gàng dứt khoát: “Chúng tôi là bạn của Sở Định Phong.”

Hai mắt Vu Lệ sáng lên nhưng lại lập tức gục đầu xuống, cẩn thận hỏi Nguyễn Ngưng: “Thật hay giả, Sở Định Phong vẫn còn sống hả?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đương nhiên, hắn nhờ chúng tôi đến đây thăm cô.”

“Nhưng sao cô lại thành ra thế này, không phải cô đang mang thai sao? Vậy mà cô còn có thể làm ra loại chuyện phản bội anh em tôi thế này.”

Vu Lệ nghe cô nói như thế, trong lòng nửa tin nửa ngờ.

Ngoài Sở Định Phong ra không có ai biết cô ta đang mang thai.

Cô ta đi đến cạnh sô pha, ngồi xuống, cúi đầu khóc thút thít: “Tôi cũng không muốn thế, ai bảo anh ấy bỏ tôi ở đây một mình mà mãi không quay lại chứ.”

“Tôi ở trên núi đợi anh ấy cả ngày, bị lạnh, không thể làm gì, đành phải xuống núi tìm đồ ăn, không ngờ lại bị động thai.”

Nguyễn Ngưng bất ngờ: “Ý của cô là?”

Hai mắt Vu Lệ ngập nước: “Đứa bé mất rồi, nhưng cũng không thể trách tôi được, tại sao anh ấy lại ném tôi ở đây một mình chứ?”

Nguyễn Ngưng đưa mắt nhìn Trình Quý Khoan.

Trình Quý Khoan hiểu ý, đi ra khỏi phòng.

Lúc này, Nguyễn Ngưng mới nói với Vu Lệ: “Cô đã tìm bác sĩ chưa, đứa bé chắc chắn mất rồi?”

“Ở chỗ chúng tôi có một bác sĩ đông y.” Vu Lệ nói: “Hôm đó tôi ra máu rất nhiều, đến giờ vẫn còn chưa sạch nên chỉ làm các dịch vụ khác thôi”

Cô ta ngẩng đầu nói: “Tôi thật sự không có phản bội anh ấy, cũng không phải cố tình phá bỏ đứa bé, hôm đó vốn tôi đang trốn trong phòng, nào ngờ trên núi lại đột nhiên có tiếng vang lớn, tất cả quân nhân đều chạy đến đó, sau đó hình như bọn họ cũng đi mất.”

“Lúc ấy, tôi sợ đến mức không dám đi ra ngoài chỉ dám trốn ở trong phòng, ngay cả bọn họ đi lúc nào tôi cũng không biết.”

Nguyễn Ngưng nói: “Cô tự hiểu là được.”

Sắc mặt Vu Lệ tái nhợt, tất nhiên cô ta biết Sở Định Phong quý trọng con mình nên cô ta không có ý định đến trại tị nạn, bởi vì nếu đi vào trong đó nói không chừng chính là chịu chết.

Cô ta làm nghề này, trước đây đã từng sảy thai hai lần nên để duy trì thai kỳ ổn định không phải là điều dễ dàng.

Nguyễn Ngưng lấy mười ký bánh quy nén ở trong ba lô ra, đặt trước mặt Vu Lệ: “Chỗ này có một ít thức ăn, là Sở Định Phong nhờ tôi mang đến. Hôm nay tôi sẽ không nói cho anh ta biết chuyện gặp người kia, nhưng đứa nhỏ đã không còn, tốt nhất cô vẫn nên rời khỏi đây, đừng để anh ta tìm được.”

“Với cơ thể này của cô, chắc cô cũng không muốn tiếp tục mang thai nữa đâu đúng không?”

Vu Lệ sợ tới mức run lẩy bẩy, nhanh chóng nhận lấy bánh quy nén.

Nguyễn Ngưng chào tạm biệt xong lập tức ra khỏi nhà.

Trình Quý Khoan ở ngoài cửa chờ cô, hai người rời khỏi khu chung cư cùng nhau.