“Cô sẽ mua sao?” Chàng trai kia nhìn Nguyễn Ngưng với ánh mắt nghi ngờ: “Tuy nhìn cô không giống mấy người bị đói đến mức cả người xanh xao vàng vọt nhưng cũng không giống người sẽ mua điện thoại.”
Nguyễn Ngưng nói: “Đúng là tôi sẽ không mua, nhưng trong tay tôi có một ít đồ, không biết anh có sửa được không.”
Chàng trai: “Cụ thể là cái gì vậy, trước đây tôi là kỹ sư điện và đã làm việc trong ngành này hơn mười năm.”
Nguyễn Ngưng hỏi: “Anh có sửa được máy bay không người lái không?”
“Còn tùy vào mức độ hư hỏng nữa.” Người đàn ông nói: “Không có gì là không thể sửa chữa, trước đây tôi từng làm hỗ trợ kỹ thuật cho một hãng sản xuất máy bay không người lái lớn.”
Nguyễn Ngưng cười híp mắt: “Được rồi, ở đây tôi có năm chiếc máy bay không người lái, nếu anh sửa được, tôi sẽ cho anh hai mươi lăm ký bánh quy nén, mỗi một cái là năm ký.”
Chàng trai sửng sốt: “Cô có phụ tùng gì không?”
“Anh có thể tháo cái này ra để sửa cái kia.” Nguyễn Ngưng nói: “Nhưng anh không được giấu nó cho riêng mình, nếu như để tôi phát hiện...”
Cô không tiếp tục đe dọa.
Chàng trai nói: “Tôi có giấu cái này thì cũng không ăn được, tôi đảm bảo với cô sẽ sửa xong toàn bộ.”
Cứ một cái là năm ký bánh quy đó!
Nguyễn Ngưng cười: “Được.”
==
Đúng lúc này, một tờ giấy nhỏ được gửi khẩn cấp đến sở chỉ huy tỉnh.
Sau khi nhận được tờ giấy, Tiễn Lễ Vân không dám tin ngồi trên ghế: “Tại sao lại có một tổ chức như vậy? Tại sao trước đây chúng ta lại không phát hiện ra nó?”
“Chúng ta có lỗi với nhân dân!”
Hai mắt Tiễn Lễ Vân đỏ hoe, vội vàng nói với bí thư: “Đi triệu tập mọi người trong sở chỉ huy lại họp.”
“Không, triệu tập tất cả mọi người ở bốn bộ chỉ huy lớn đến họp, tiện thể mời cả ông Lưu lại đây, bảo bọn họ chắc chắn phải tới, cuộc họp này rất quan trọng.”
Một tiếng sau, người của bốn sở chỉ huy lớn tập trung lại, lấp đầy căn phòng họp nhỏ.
Tiễn Lễ Vân thông báo cho họ về tổ chức Noah và nội dung của tờ giấy mới được đưa tới: “Dựa vào những ghi chép ở bên trong, tổ chức Noah đã phán đoán thế giới sẽ phải hứng chịu một cuộc tấn công mang tính hủy diệt, sau thời kỳ cực lạnh sẽ là thời kỳ cực nóng, tiếp đó là động đất, núi lửa phun trào tạo ra đám mây tro bụi trải rộng, mưa axit và đêm vùng cực.”
Ông Lưu cầm xấp giấy nặng trịch: “Chỉ huy Tiễn, những gì được viết trên đây có phải là sự thật không? Các ông đã xác nhận chưa.”
“Cái này là Khương Phó Hải giao tới, ông ấy còn có cả thiệp mời của tổ chức Noah.”
“Đây là nhật ký của một thành viên trong tổ chức, mấy người có thể truyền tay nhau đọc.”
“Dựa vào những thông tin trên, chúng tôi phân tích chủ nhân của cuốn nhật ký này chắc chắn là Diêu Thành Công của bất động sản Phú Cư.”
“Diêu Thành Công, tên thật là Diêu Đại Kim, là một doanh nhân bất động sản nổi tiếng của nước ta, cũng là doanh nhân địa phương, tôi tin mọi người ở đây đều biết ông ta.”
“Ba ngày trước khi Siêu bão Mặt Trời diễn ra, ông ta bị yêu cầu hợp tác điều tra vì dính líu đến một vụ án tham nhũng, nhưng trước khi cuộc thẩm vấn chính thức bắt đầu thì Siêu bão Mặt Trời nổ ra.”
“Theo xác minh sau đó của chúng tôi, có lẽ ông ta đã chết.”
“Chúng tôi cũng đã kiểm tra những người bên cạnh ông ta, chữ trong nhật ký và trên giấy đều là chữ viết tay của ông ta, hơn nữa những thứ được ghi trong đây đều rất riêng tư, cho nên chắc ông ta đã tự mình ghi chép lại.”
“Vì vậy độ tin cậy rất cao.”
Ông Lưu trầm mặc không nói gì.
Trung tướng Lý, chỉ huy của trại tị nạn ngồi bên cạnh Tôn Vĩnh Siêu, nói: “Nếu đó là sự thật thì chúng ta phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.”
Tiễn Lễ Vân nói: “Tôi cũng có ý này nên mới cho triệu tập mọi người lại rồi cùng nhau nghĩ cách, tiện thể tham khảo ý kiến của cố vấn Lưu.”
Ông Lưu nhíu mày: “Trong đó cũng không có ghi cụ thể thời gian cho mỗi thảm họa, chúng ta không thể từ bỏ việc nghiên cứu khoai tây chịu lạnh dễ dàng như vậy, phải tiến hành bước tiếp theo như trong kế hoạch đã định.”