Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 212




Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giá trị may mắn của Sở Định Phong không có tăng lên một cách biến thái.

Hồi nãy cô đã nói cho Khương Phó Hải biết địa chỉ của khu biệt thự, chắc chắn ông ta sẽ phái người đi tìm, nhưng hiện tại Sở Định Phong còn đang sốt rét nằm trên giường.

Ha ha.

Một tin tức đổi được hạt giống, lại còn đào sẵn hố cho Sở Định Phong, chắc chắn là không lỗ.

Nguyễn Ngưng nở nụ cười xảo quyệt, cô ngẩng đầu đang định ra khỏi cửa lớn của doanh trại Nguyệt Sơn, không ngờ lại có người đang đứng ở đó.

Tuy Nguyễn Ngưng không nhận ra anh ta nhưng về cơ bản cô cũng đoán được thân phận của anh ta.

Người này có lẽ chính là bạn trai cũ của cô, người luôn xuất hiện với hình tượng “Bên ngoài phóng khoáng” Lục Trạch.

Nói thật, Lục Trạch trông cũng khá đẹp trai, nhưng không biết tại sao tác giả lại phải đắp nặn hình tượng này cho anh ta, có lẽ tác giả cho rằng đẹp trai cũng vô dụng.

Hoặc có thể tác giả chỉ muốn tát vào mặt mấy người đẹp trai?

Dù sao thì Lục Trạch cao một mét tám mươi mốt, ngoại hình rất đẹp trai, thích mua túi xách cho bạn gái và tặng bao lì xì đỏ, ngoài việc không chung tình thì ở các mặt khác anh ta cũng không tệ, đặc biệt là thích tặng bao lì xì đỏ.

Một phong bì màu đỏ có giá hai trăm nhân dân tệ, trong một lần anh ta có thể đập một trăm cái.

Cho người ta trải nghiệm cảm giác lấy tiền lấy tới mỏi tay.

Còn về tại sao lại không chuyển khoản, có lẽ đây chính là sở thích nhỏ của mấy cặp đôi đi?

Trong khi Nguyễn Ngưng đang đánh giá Lục Trạch thì Lục Trạch cũng đang quan sát cô.

Anh ta không ngờ, cuối cùng anh ta vẫn để mặc cho bạn gái của mình lại lưu lạc đến mức này, quần áo thì bẩn, mái tóc dài mềm mại cũng không còn, tuy không gầy lắm nhưng cả khuôn mặt dính tro bụi đen thui.

Thảm quá.

Lát nữa phải đưa cho cô một ít thịt khô.

Lục Trạch thở dài trong lòng, vừa định nói chuyện, Nguyễn Ngưng ở đối diện đã mỉm cười nói: “Lục thiếu.”

Trong tiềm thức Lục Trạch nhận ra Nguyễn Ngưng đã thay đổi, tiếc là với thiết lập của một cậu ấm ăn chơi trác táng, đầu óc của anh ta không được nhạy bén cho lắm.

Lục Trạch gật đầu, nói: “Cha tôi muốn gặp em, em đi theo tôi.”

Nguyễn Ngưng giả bộ ngạc nhiên: “Tại sao cha anh muốn gặp tôi, chẳng lẽ ông ấy đồng ý để tôi làm con dâu của ông ấy?”

“Sao có thể, em đang nghĩ gì vậy?” Lục Trạch trợn mắt: “Làm sao mà tôi biết được lý do ông ấy muốn gặp em chứ, ông ấy còn bắt tôi đứng giữa trời đông giá rét đợi em đây này.”

“Đúng rồi, sao em lại ở đây, hồi nãy em làm gì vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi mới từ nhà Khương Tự Thủy đi ra.”

Lục Trạch ngạc nhiên: “Em quen con gái của Khương Phó Hải?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

“Hèn chi, gần đây ông ấy muốn lôi kéo quan hệ với Khương Phó Hải, có lẽ là muốn hỏi thăm em.” Lục Trạch nói: “Sao em lại quen được Khương Tự Thủy?”

Nguyễn Ngưng: “Nói ra thì dài lắm.”

Cô dừng lại: “Dù sao đến lúc gặp cha anh tôi cũng phải kể thêm lần nữa, hay là lát nữa anh cũng ở lại nghe đi.”

Lục Trạch:...

Hai người đi vào biệt thự nhà họ Lục, Nguyễn Ngưng phát hiện đồ trang trí bên trong đơn giản hơn nhà họ Khương một chút.

Lục Tân Hoa đang ngồi trước lò sưởi âm tường chờ hai người bọn họ, vừa nhìn thấy Nguyễn Ngưng, ông ta liền ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Qua đây đi Tiểu Nguyễn, nào, ngồi xuống chỗ này.”

Nguyễn Ngưng thành thành thật thật ngồi xuống vị trí ông ta chỉ.

Lục Trạch nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó.

Lục Tân Hoa còn kiêu ngạo hơn Khương Phó Hải nhiều, ông ta bày ra dáng vẻ trưởng bối: “Tiểu Nguyễn, cô còn hận tôi vì trước đây đã bắt cô phải chia tay Lục Trạch không?”

Nguyễn Ngưng cúi đầu: “Là tôi không có may mắn.”

Lục Tân Hoa: “Không hận thì tốt, tôi thấy hiện tại cô sống cũng không tệ, còn cứu được cô con gái duy nhất của Khương Phó Hải.”

Nguyễn Ngưng nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người mình: “Đây là ngoài ý muốn, lúc ở bên ngoài nhặt ve chai vô tình nghe thấy.”