Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 211




Khương Phó Hải nhìn Nguyễn Ngưng, ánh mắt thay đổi: “Cô đã xuống tầng hầm rồi?”

Nguyễn Ngưng: “Phải, ông Khương.”

Khương Phó Hải: “Tại sao trong đống đồ quý giá đó cô lại chọn thứ này? Cho dù hiện tại đồ cổ không có giá trị, thì hạt gạo này đáng giá sao?”

Nguyễn Ngưng không quan tâm nó có đáng tiền hay không, cô chỉ biết chỉ số may mắn của nó rất cao.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông Khương, tôi biết không dễ gì để ông có thể từ bỏ thứ mà mình yêu thích, thay vì báo ân hay là chúng ta bàn chuyện làm ăn đi.”

Khương Phó Hải nhíu mày: “Cô muốn bàn chuyện làm ăn với tôi?”

Nguyễn Ngưng nói: “Chỉ cần có giá trị trao đổi, chúng ta đều có thể thương lượng, tôi cảm thấy đồ của tôi không những đáng giá mà còn có một không hai.”

Khương Phó Hải bật cười, nụ cười có vài phần kiêu ngạo, lại có chút ngoài ý muốn: “Khẩu khí không nhỏ, cô có cái gì mà được gọi là có một không hai?”

Nguyễn Ngưng quyết định trích chút máu, lấy một phong thơ ở trong ba lô ra: “Chính là bức thư này.”

Khương Phó Hải không hiểu gì, mở phong bì lấy tấm thiệp và thư mời bên trong ra.

“Tổ chức Noah?” Khương Phó Hải động lòng: “Cái này có ý gì?”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Ông Khương, đã đến lúc bàn chuyện làm ăn rồi.”

Khương Phó Hải sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Thảo nào cô có thể lấy được tin tức con gái của tôi sắp bị bắt cóc, đúng là không đơn giản.”

“Được, tôi cho cô một hạt giống, cô cho tôi thông tin về tổ chức này.”

Nguyễn Ngưng không nói gì, lấy một cuốn nhật ký ở trong ba lô ra.

Khương Phó Hải tò mò mở nó ra.

Càng đọc, ông ta càng sợ hãi, ngay cả vẻ mặt cũng nghiêm nghị hơn.

Vậy mà lại có người biết trước sự kiện Siêu bão Mặt Trời!

Bọn họ còn chuẩn bị nhiều như thế.

“Làm sao có thể?” Khương Phó Hải vội vàng lật sang trang khác: “Làm sao cô có được thứ này, hay đây chỉ là âm mưu của cô?”

Nguyễn Ngưng giải thích trước: “Tôi cũng không biết hôm nay sẽ gặp ông, càng không thể biết trong tay ông có hạt giống, không lẽ ngày nào tôi cũng phải ngồi đợi lừa ông?”

“Tôi tìm thấy thứ này trong một biệt thự khi đang tìm vật tư, ngoại trừ đồ ăn, đây là thứ kỳ lạ nhất nên tôi mới mang nó đi.”

“Nếu không vì hạt giống đó, tôi còn tính giữ nó cho riêng mình, biết đâu một ngày nào đó tôi có thể lên được tàu Noah thì sao?”

Nguyễn Ngưng chỉ đang nói bậy nói bạ thôi, cô cũng không có ý định lên con tàu đó.

Con tàu cứu nạn đó ưu việt đến mức người bình thường không xử lý được.

Khương Phó Hải bắt đầu suy nghĩ: “Cho nên mọi chuyện cô nói đều là thật, chẳng lẽ thực sự có một tổ chức biết trước về nó, bọn họ còn chế tạo con ra con tàu cứu nạn Noah?”

Nguyễn Ngưng nói: “Ông Khương, tôi đã nói cho ông biết tất cả những gì tôi biết, tôi cũng có thể nói cho ông biết địa chỉ của căn biệt thự kia, chỉ cần ông không tiết lộ sự tồn tại của tôi.”

“Cho nên nếu ông muốn chia sẻ tin tức con tàu cứu nạn Noah cho người khác thì tốt nhất hãy đợi thêm mấy ngày nữa.”

Khương Phó Hải ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi chỉ là một người nhặt ve chai, không muốn dính vào chuyện gì quá phức tạp.”

Khương Phó Hải bóp chặt tấm thẻ trong tay, nói: “Được, cô đi theo ta.”

Sau khi hai người xuống tầng hầm, Khương Phó Hải dùng chìa khóa mở tủ kính ra, sau đó cẩn thận đổ một hạt gạo ra, bỏ vào một chiếc bình khác.

Nguyễn Ngưng phát hiện cái chai đó không phải là chai thủy tinh như cô nghĩ mà là một cái chai được chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt.

Khương Phó Hải nói: “Đây là tôi đã hứa với cô, hy vọng cô sẽ trân trọng nó.”

Nguyễn Ngưng chân thành nói: “Đương nhiên, tôi bảo đảm sẽ bảo vệ nó an toàn.”

Khương Phó Hải thở dài.

Ra khỏi nhà họ Khương, Nguyễn Ngưng lén nhét cái chai vào trong không gian.

Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cô sẽ nhận được hai phẩy bốn điểm giá trị may mắn.

Bây giờ cô chỉ cần chạy đến một nơi không có ai, làm cá mặn ba năm, sau đó đi ra giết chết Sở Định Phong.