Người nọ cầm bộ đàm: “Để tôi thông báo một tiếng.”
Nguyễn Ngưng phát hiện ở trong này vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết của thời hiện đại, không giống như bên ngoài như đang quay về thời cổ đại.
Một lát sau, bộ đàm bên kia trả lời: “Ông Lưu còn đang ở trong phòng thí nghiệm, tạm thời không thể để người khác làm phiền.”
Khương Tự Thủy cũng không miễn cưỡng: “Vậy thôi, tôi chỉ đến gửi lời mời, không có gì quan trọng, chỉ là một đám người trung niên thích khoe khoang.”
Nguyễn Ngưng không nhịn được bật cười.
Hai người quay lại biệt thự, đám người ba hoa khoác lác bên kia đã ngồi xuống sô pha.
Thấy hai người các cô quay lại, Khương Phó Hải hỏi: “Ông Lưu đâu?”
Khương Tự Thủy nói: “Ông ấy đang làm thí nghiệm, không có thời gian.”
Khương Phó Hải cũng không miễn cưỡng: “Vậy con đến phòng tiếp khách nhỏ ngồi một lát đi.”
Nguyễn Ngưng đang chuẩn bị đi theo Khương Tự Thủy thì đột nhiên trên sô pha bên kia có người lên tiếng: “Nguyễn Ngưng, lát nữa cô nói chuyện với ông chủ Khương xong thì đến tòa nhà số tám của chúng tôi một chuyến đi.”
Nguyễn Ngưng mơ màng.
Vừa rồi Khương Tự Thủy đâu có giới thiệu tên của cô, sao người này lại biết?
Ông ta quen cô?
Trong lúc cô còn đang tự phỏng đoán, Khương Tự Thủy đã mở miệng hỏi: “Chú Lục, chú biết ân nhân cứu mạng của cháu?”
Vừa nói ra họ, Nguyễn Ngưng đã đoán được ông ta là ai.
Thì ra trước khi tận thế đến người này đã trốn ở đây.
Bên kia, Lục Tân Hoa cười tủm tỉm nói: “Sao lại không biết được, hồi nãy bất ngờ quá nên chưa nhận ra, bây giờ đã xác nhận được rồi.”
Ông ta nói: “Tiểu Nguyễn, cô nói xem chúng ta có quen nhau không?”
Nguyễn Ngưng cúi đầu: “Ông Lục.”
Khương Tự Thủy chớp mắt.
Lục Tân Hoa nói: “Lát nữa nhớ đến biệt thự số tám đấy, Lục Trạch cứ luôn miệng nhắc cô với tôi.”
Nguyễn Ngưng không hề có ấn tượng gì với người bạn trai cũ này, ngay cả dáng vẻ anh ta dài hay ngắn cô cũng không biết, chỉ có thể nhạt nhẽo nói: “Dạ, ông Lục.”
Cùng lắm sau khi lấy được hạt giống xong cô sẽ bỏ chạy, chẳng lẽ Lục Tân Hoa còn có thể bắt cô lại à?
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Khương Tự Thủy, hai người đi vào phòng khách nhỏ.
Khương Tự Thủy vội vàng hỏi: “Cô quen Lục Tân Hoa hả?”
Nguyễn Ngưng nói: “Coi như có quen biết, ông ta là ông chủ của tôi, cũng là cha của bạn trai cũ của tôi.”
“Woa.” Khương Tự Thủy: “Hóa ra cô chính là bạn gái của cái tên Lục Trạch tiêu tiền như rác kia?”
Nguyễn Ngưng cười khẩy: “Hai tháng, chỉ hai tháng thôi.”
Khương Tự Thủy nói: “Chia tay với anh ta là đúng, anh ta không những là một tên ăn chơi mà đầu óc còn rất ngốc.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.
Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng, sau đó Khương Phó Hải gõ cửa, rồi đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy ông ta, Nguyễn Ngưng vội vàng đứng dậy khỏi sô pha.
Khương Phó Hải xua tay: “Cô cứ tự nhiên đi, nếu cô đã là ân nhân cứu mạng của Tự Thủy thì cũng là ân nhân của nhà họ Khương chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cô.”
Nguyễn Ngưng nhìn Khương Tự Thủy.
Khương Tự Thủy ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Khương Phó Hải: “Cha, có phải dù là yêu cầu gì thì cha cũng cố gắng đáp ứng cô ấy không?”
Khương Phó Hải nói: “Đương nhiên không phải yêu cầu nào cũng được, làm người phải có điểm mấu chốt.”
Khương Tự Thủy lập tức nói: “Yêu cầu này không hề liên quan đến điểm mấu chốt, cô ấy chỉ muốn một thứ có hơi đặc biệt thôi.”
Khương Phó Hải nhíu mày: “Đặc biệt thế nào?”
“Chính là lọ gạo kia của cha đó.” Khương Tự Thủy nói: “Cô ấy muốn một hạt.”
Khương Tự Thủy giơ ngón trỏ lên: “Chỉ cần một hạt thôi.”
Khương Phó Hải trừng mắt: “Con có biết đó là cái gì không? Không được!”
Khương Tự Thủy đột nhiên cảm thấy tủi thân: “Con chỉ đang thương lượng với cha thôi, cha hung dữ như vậy làm gì?”
“Không phải cha hung dữ với con, chỉ là cha hơi ngạc nhiên.”