Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 209




Nguyễn Ngưng chớp mắt.

Khương Tự Thủy làm khẩu hình: “Người tôi ghét nhất đang ở đây.”

Hai người đứng ở đầu cầu thang, Nguyễn Ngưng nghe ra được giọng của khoảng bảy tám người.

Một người nói: “Nếu nghiên cứu khoai tây chịu lạnh thành công thì tương lai của đất nước chúng ta mới có hy vọng!”

Một người khác nói: “Làm sao có thể dễ dàng như vậy?”

Một giọng nói khác vang lên: “Chúng ta phải giữ vững lòng tin của mình, có ông Lưu chủ trì nghiên cứu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Lúc này, Khương Tự Thủy dựa sát vào người Nguyễn Ngưng, nói: “Đây là cha của tôi.”

Nguyễn Ngưng gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Bên kia, người thứ hai vừa mới lên tiếng lại mở miệng nói: “Đương nhiên là tôi tin ông Lưu rồi, dù sao ai ai cũng biết những cống hiến mà ông ấy đã đóng góp cho lĩnh vực nông nghiệp, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện đơn giản, chúng ta và bộ chỉ huy hai cấp đã tốn quá nhiều tâm huyết cho phương diện này, không biết cuối cùng là mất nhiều hơn được hay được nhiều hơn mất.”

Khương Tự Thủy lại nói: “Đây chính là người mà tôi ghét nhất, gọi là Lạc Bân.”

Nguyễn Ngưng nhớ ra ngay lập tức.

Đây không phải nhân vật phản diện sau này sẽ giết sạch doanh trại Nguyệt Sơn để cướp hết tất cả thành quả khoa học sao?

Tuy đến cuối anh ta vẫn bị Sở Định Phong đến rồi trở thành đội trưởng đội vận chuyển.

Bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện, có lẽ là thảo luận xem khoản đầu tư hiện tại có cần thiết hay không, làm thế nào để tiết kiệm chi phí và làm cách nào để bảo trì năm thiết bị phát điện còn lại của họ.

Khương Tự Thủy lười nghe: “Chúng ta lẻn xuống dưới đi, tuy ở dưới có hơi lạnh nhưng vẫn tốt hơn phải đứng ở đây.”

Hai người rón ra rón rén đi xuống lầu, không ngờ lúc này Khương Phó Hải ở trong phòng khách bỗng nhiên nói: “Khương Tự Thủy, con có nhà không? Sao không ra ngoài?”

Khương Tự Thủy cau mày, chán nản nói: “Cha, con ở đây.”

Hết cách, cô ta chỉ đành dẫn Nguyễn Ngưng đi lên lầu.

Khương Phó Hải nhìn thấy con gái, mắng: “Sao con càng ngày càng vô lễ thế, nghe thấy có nhiều chú bác đến như vậy mà cũng không chịu ra ngoài chào hỏi một tiếng.”

Khương Tự Thủy làm nũng nói: “Cha, không phải cha đang muốn bàn chuyện quan trọng với bọn họ sao? Con không muốn làm phiện mọi người.”

Khương Phó Hải lắc đầu, tầm mắt hướng về phía Nguyễn Ngưng: “Vị này là?”

Khương Tự Thủy vui vẻ giới thiệu: “Đây là ân nhân cứu mạng của con.”

Khương Phó Hải nhíu mày, còn tưởng con gái ra ngoài bị lừa: “Không phải ân nhân cứu mạng của con là vị quân nhân kia sao, sao lại đổi thành người khác rồi.”

“Thiếu tướng Tôn nói nhờ cô ấy báo tin cho quân đội nên bọn họ mới biết có người muốn hại con, vì thế cô ấy mới là ân nhân cứu mạng của con.”

Khương Phó Hải xác nhận lại một lần nữa: “Thiếu tướng Tôn tự mình nói với con?”

Khương Tự Thủy không hài lòng: “Cha, cha nghĩ con là con ngốc hả, đương nhiên là chính miệng anh ấy nói rồi, mới tờ mờ sáng con đã qua trại tị nạn.”

Tuy Khương Phó Hải không nói gì nhưng Khương Tự Thủy dời đi mục tiêu cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn chuyện cứ phải lẽo đẽo theo sau một người đàn ông.

“Được rồi, chuyện này để lát nữa hẵn nói,” Khương Phó Hải nói: “Trước tiên con đi qua chào mấy chú mấy bác một tiếng rồi đi mời ông Lưu qua đây.”

“Dạ.”

Khương Tự Thủy nhìn đám người kia, nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi từng người một, sau đó không vui dẫn Nguyễn Ngưng đi ra ngoài.

Trong lòng Nguyễn Ngưng cảm thấy hơi buồn cười, cô hiểu tại sao vị nhà giàu số một kia lại coi thường cô, dù sao cả người cô từ trên xuống dưới đều là bụi bẩn, cũng chỉ có những người như Khương Tự Thủy mới không thèm để ý.

Hơn nữa có lẽ trong mắt Khương Phó Hải cô chỉ là một kẻ trốn chui trốn nhủi sống tạm bợ qua ngày? Nếu không thì làm sao cô có thể là người cung cấp thông tin được?

Hai người đi đến viện nghiên cứu khoa học ở gần đấy, Khương Tự Thủy nói với quân nhân đứng canh cửa: “Cha tôi bảo tôi tới đây mời ông Lưu.”