Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 207




Khương Tự Thủy suy nghĩ rõ ràng: “Nhưng bây giờ điều kiện của nhà chúng tôi không thể so với trước đây, nếu trước khi mưa to diễn ra tôi sẽ tặng cho cô hai căn nhà, nhưng bây giờ bất động sản vô dụng, cô muốn thế nào?”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Tôi có thể đến nhà cô xem thử không?”

Khương Tự Thủy bối rối: “Cũng không phải không được, chúng ta đi thôi.”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Vậy cô Khương chờ tôi một chút.”

Nguyễn Ngưng chạy đến chỗ Trình Quý Lịch tặng quà tết cho cô ấy trước rồi nói hai ngày nữa sẽ đến thăm cô ấy.

Nhân tiện còn thể hiện bản thân sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của cô ấy.

Trình Quý Lịch còn chưa tỉnh ngủ, cả quá trình đều mơ mơ màng màng.

Nguyễn Ngưng ra khỏi phòng, thấy Khương Tự Thủy đang chờ mình thì mỉm cười: “Cô Khương, chúng ta đi thôi.”

Khương Tự Thủy ngọt ngào ừ một tiếng.

Hai người bước ra khỏi trại tị nạn, nơi xe của Khương Tự Thủy đậu.

Đúng vậy, dựa theo những gì ghi trong tiểu thuyết, mỗi lần Khương Tự Thủy ra ngoài đều dùng xe, nhưng không phải là xe tăng mà là một chiếc xe kéo tay đã được cải tạo, cùng loại với mấy chiếc xe kéo ở thời kỳ dân quốc, có thiết bị che mưa chắn gió.

Bên cạnh cô ta lúc nào cũng có hai người kéo xe, để xe có thể đi liên tục mà không bị ngừng lại.

Nguyễn Ngưng đã lớn như thế, ngoại trừ khi còn nhỏ, đây vẫn là lần đầu tiên cô được người khác kéo đi khắp nơi nên cô cảm thấy có hơi khó chịu.

Khương Tự Thủy dỗ dành cô: “Có phải cô cảm thấy thế này rất xấu hổ đúng không, thật ra ban đầu tôi cũng như vậy, nhưng nếu không cần bọn họ, bọn họ lại quỳ xuống khóc lóc van xin.”

“Hừ.” Khương Tự Thủy thở dài: “Tôi cũng không biết tại sao lại biến thành thế này.”

Nguyễn Ngưng không nói gì.

Bởi vì có người kéo xe, còn có thiết bị che mưa chắn gió nên Nguyễn Ngưng không cảm thấy quá lạnh.

Đến doanh trại Nguyệt Sơn, xe đỗ trước cổng để kiểm tra.

Sau khi thấy Khương Tự Thủy, cửa lớn nhanh chóng mở ra, người kéo xe tiếp tục kéo hai người các cô đi vào trong.

Khương Tự Thủy giới thiệu: “Đây chính là doanh trại Nguyệt Sơn, bên trong cũng có một đội quân đóng quân, và rất nhiều người từ nơi khác đến.”

“Ngoài những người hiến tặng vật tư cho quốc gia như cha tôi, còn có những nhà khoa học hàng đầu, những người có đóng góp đặc biệt, trong đó có một số người là bà con trực tiếp của các ban chỉ huy cấp tỉnh, thành phố”.

Đương nhiên Nguyễn Ngưng biết chuyện này.

Cô giả bộ như không hiểu: “Bây giờ nhà khoa học còn có ích chẳng phải vì mất điện sao?”

Khương Tự Thủy bật cười: “Cho nên mới cần bọn họ, đặc biệt là ở phương diện nông nghiệp.”

“Tôi nói cho cô biết một bí mật, nhưng chuyện này cũng không tính là bí mật ở doanh trại Nguyệt Sơn, sở chỉ huy tỉnh của chúng ta đã thành lập một đội nghiên cứu khoa học ở đây để nghiên cứu khoai tây chịu lạnh.”

Nguyễn Ngưng cũng biết chuyện này.

Cô còn biết khoai tây chịu lạnh sẽ được nghiên cứu thành công ở đây, tiếc là vừa cho ra lứa đầu tiên, thế giới lại bước vào thời kỳ cực nóng.

Doanh trại Nguyệt Sơn khác với trại tị nạn ở chỗ nó có đường xá rộng rãi, sạch sẽ và cộng đồng yên tĩnh, thanh bình.

Toàn bộ khu biệt thự được xây dựa lưng vào núi, có khoảng một trăm hai mươi căn, có gia đình có biệt thự riêng, cũng có vài gia đình ở chung một căn.

Một đầu khác được dựng làm nơi đóng quân tạm thời, ngoài quân sĩ đóng quân ở bên ngoài, còn có “nhân viên” của những gia đình này sống ở đó.

Một lát sau, chiếc xe kéo đã đến trước một biệt thự.

Đối với gia đình người giàu nhất mà nói, căn biệt thự này có chút tồi tàn, nhưng trong tận thế mà có được một tòa bất động sản an toàn và vật tư phong phú như này thì đúng là cuộc sống mà người bình thường không dám mơ ước.

Sau khi vào cửa, Nguyễn Ngưng phát hiện trong phòng không hề lạnh.

Khương Tự Thủy giải thích: “Khi xây dựng khu biệt thự phức hợp này, người ta có đặt một hệ thống sưởi ở trung tâm, hơn nữa chúng tôi còn lắp đặt lò sưởi trong phòng khách và các phòng khác.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.