Nguyễn Ngưng nghĩ một lát rồi nói: “Cha, cha cũng dậy đi, mặc áo dày một chút, chúng ta ra ngoài một chuyến.”
Chu Tố Lan lập tức xoay người ngồi xuống: “Nói bậy nói bạ gì vậy, mới sang năm mới con chạy ra ngoài làm gì?”
Nguyễn Ngưng đã bắt đầu thay quần áo: “Đây là chuyện liên quan đến con người và số phận, con nhất định phải ra ngoài.”
Chu Tố Lan buồn bực nhưng cũng không ngăn cản nữa, chỉ đưa quần áo cho chồng: “Sao ông còn không nhanh lên?”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Tôi đang dán miếng giữ nhiệt, phải dán nhiều một chút.”
Vào ban đêm, nhiệt độ thấp hơn ban ngày, bên ngoài vừa yên tĩnh vừa tối đen như mực.
Hai người quấn lấy nhau như gấu, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất lao về khu biệt thự.
Đợi đến khi tìm được Triệu Na Na, hai chị em họ đã ngất xỉu trên đất, nếu muộn hơn một chút chắc sẽ chỉ còn lại hai cái xác chết cóng.
Nguyễn Ngưng không dám đưa hai người đi xa hơn nên tìm đại một căn nhà gần đó, rồi lấy củi ở trong không gian ra, sau đó Nguyễn Ngưng đốt lửa rồi đặt ba tấm nệm xuống đất.
Là loại có giá hàng triệu tệ.
Kể từ khi đặt thứ này vào không gian, Nguyễn Ngưng chưa từng lấy nó ra sử dụng.
Sau khi đặt hai chị em lên đệm, Nguyễn Ngưng đắp chăn cho họ rồi bỏ vào ba bình nước nóng.
Trong mơ màng, Triệu Na Na cảm thấy thế giới này ấm áp đến khó tin.
Cô ta tự nghĩ mình đã lên thiên đường rồi sao?
Cô ta đã chết?
Thiên đường ấm áp quá.
Sáng hôm sau, Triệu Na Na tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, mở to mắt nhìn trần nhà.
Cô ta nhận ra mình vẫn chưa chết nên vội vàng nhìn Triệu Tiểu Bảo ở trong lòng, nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
Không lưu luyến cảm giác ấm áp ở trong chăn, Triệu Na Na từ trên giường ngồi dậy, thấy hai cha con Nguyễn Ngưng đang ăn bánh quy nén, uống nước đun sôi bên bếp lửa.
Cô ta hơi sửng sốt: “Là hai người đã cứu tôi đúng không?”
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nhìn cô ta, mỉm cười: “Đêm qua là chúng tôi phát hiện ra cô, cô còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau một lần.”
Hai mắt Triệu Na Na bừng sáng: “Là cô! Cô là người đã cho tôi bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng đứng dậy đi ra khỏi ánh lửa, đưa cho Triệu Na Na một ly nước nóng: “Sao nửa đêm lại ra ngoài, nếu không phải may mắn gặp được chúng tôi, đêm qua cô đã gặp nguy hiểm.”
Triệu Na Na nhận lấy ly nước, cúi đầu: “Tôi trốn ra đây.”
Nguyễn Ngưng không hỏi nhiều: “Tuy không biết tại sao cô muốn chạy trốn nhưng nếu đã trốn ra ngoài thì đừng nghĩ về những chuyện trước đây nữa, sau này cô có tính toán gì không.”
“Cô nói đúng.” Triệu Na Na quay đầu nhìn Triệu Tiểu Bảo còn đang ngủ say: “Tôi muốn đến trại tị nạn.”
“Chỗ đó có an toàn với cô không?” Nguyễn Ngưng hỏi: “Những người cô muốn tránh có đến đó tìm cô không?”
Triệu Na Na bị sốc.
Nguyễn Ngưng nói: “Nếu cô tin tôi, tôi có thể đưa cô đến chỗ an toàn.”
Triệu Na Na có hơi do dự, nhưng vì không còn chỗ nào để đi nên cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Được, tôi tin cô.”
Nguyễn Ngưng cười với cô ta.
Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Ngưng đưa Triệu Na Na về khu dân cư rồi giao cho Văn Mai.
Kể từ lúc sống ở tầng bảy, Văn Mai đã cướp đoạt sạch sẽ mọi căn hộ không người ở trong khu dân cư, tuy chỗ cô ta không có mấy thứ khác nhưng vẫn có thể tìm được nệm.
Nguyễn Ngưng nói với Triệu Na Na: “Có lẽ sống ở đây sẽ rất vất vả, cô có thể theo Văn Mai đến trại tị nạn để nhận vật tư, chỉ cần không đi lâu quá là được.”
Dù sao Sở Định Phong cũng không thể suốt ngày ngồi canh ở đó.
“Mỗi ngày bên phía trại tị nạn sẽ phát một cái bánh quy nén, còn những thứ khác cần cô phải tự mình cố gắng.”
Triệu Na Na lập tức nói: “Tôi không sao.”
Nguyễn Ngưng lại nhìn sang Văn Mai, Văn Mai nhận lời: “Tôi sẽ giúp cô chăm sóc cô ấy, cô yên tâm.”
Lúc này, Triệu Na Na đã nhìn ra cô gái này không đơn giản, hình như Văn Mai là người của Nguyễn Ngưng.
Nhưng thế thì đã sao? Còn hơn phải sống dưới tay kẻ thù đã giết mẹ mình.