“Quyết định rồi, bây giờ kỹ năng dịch chuyển tức thời của Sở Định Phong quá biến thái, ngoại trừ đổi thành mỗi ngày luyện tập bắn súng một lần, ta vẫn lấy bất biến ứng vạn biến như cũ, tiếp tục nằm ườn.”
Sang tết, dựa theo tiểu thuyết gốc sẽ có một chuỗi tình tiết quan trọng diễn ra.
Nhà họ Nguyễn bắt đầu chuẩn bị ăn tết.
Bởi vì không có điện thoại di động và niên lịch thường được phát hành mỗi năm một lần nên không ai biết Tết Nguyên Đán này là ngày nào.
Cuối cùng, hai doanh trại lớn là trại tị nạn và doanh trại Nguyệt Sơn cùng với các sở chỉ huy tỉnh đã quyết định năm mới sẽ là ngày hai mươi chín tháng Giêng.
Vào ngày đầu năm mới, dưới sự chỉ đạo của Chu Tố Lan, Nguyễn Thứ Phong làm đầu bếp, nấu tổng cộng mười hai món, tượng trưng cho sự thịnh vượng trong các tháng.
Ngoài ra, Nguyễn Ngưng còn lấy ra tất cả các loại trái cây ở trong không gian như lê mùa thu, lựu hạt mềm, dưa pepino, sương sen và cà chua bi.
Tất nhiên không thể thiếu những thứ có thể làm mới như sầu riêng, anh đào, dâu tây và mấy món khác.
Hạt dưa và đồ uống cũng có đủ.
Nguyễn Thứ Phong còn đặc biệt lắp đặt TV, sau đó bật nguồn, mở chương trình Đêm Hội Mùa Xuân mà Nguyễn Ngưng đã tải xuống trước đó.
Bảy giờ tối, cả nhà bọn họ ngồi quây quần trước bếp lửa.
Nguyễn Thứ Phong khui rượu đỏ, rót cho vợ và con gái một ly.
Ông ấy khụ một tiếng nói: “Năm nay là một năm đặc biệt, cả nhà chúng ta thực sự đã chuyển đến sống ở chỗ khác.”
“Nhưng thật ra cuộc sống hiện tại cũng không tệ lắm.”
Nguyễn Thứ Phong không biết nên nói gì tiếp theo, chỉ cười nói: “Trước tiên chúng ta cứ uống hết ly này, chúc người thân, bạn bè ở xa của chúng ta một năm mới vui vẻ!”
Nguyễn Ngưng nâng ly ủng hộ: “Cụng ly!”
Ba người uống một ngụm rượu đỏ, Nguyễn Thứ Phong do dự nói: “Chai rượu này chắc là khá mắc, nhưng mùi vị lại chẳng ra gì, hay là chúng ta uống rượu Mao Đài đi?”
Chu Tố Lan mặc kệ ông ấy.
Nguyễn Ngưng lấy một chai rượu Mao Đài ở trong không gian ra: “Con biết cha chỉ thích uống rượu trắng, hôm nay con uống với cha.”
Nguyễn Thứ Phong cười híp mắt: “Vẫn là con gái thương cha nhất.”
Nguyễn Ngưng rót cho cha mình một ly rượu, rồi tự rót cho mình nửa ly.
Chu Tố Lan hỏi: “Con có uống được nhiều như vậy không?”
Nguyễn Ngưng: “Chỉ nửa ly thì không thành vấn đề, nhưng nếu không uống được thì cứ nuốt thôi.”
Nguyễn Thứ Phong vội vàng nói: “Vợ à, hôm nay là năm mới mà, phải vui vẻ chứ, cha con tôi chỉ uống một chút, một chút thôi.”
Chu Tố Lan lắc đầu, lười quản hai cha con bọn họ.
Sau khi suy nghĩ, cô thả Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng ra để họ chúng cùng đón năm mới với cô.
Giọng người dẫn chương trình vang lên từ TV, chúc khán giả một năm mới vui vẻ.
Tiểu Hoàng sủa gâu gâu liên tục.
“Bây giờ chỉ có mỗi nhà chúng ta là xem TV được thôi đúng không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Cũng chưa chắc.”
Nguyễn Thứ Phong khó hiểu nói: “Vậy còn ai nữa?”
“Không phải còn có tổ chức Noah nữa sao? Thiết bị điện của họ không bị hư hại gì cả.” Nguyễn Ngưng nói: “Hơn nữa trên thế giới lại có nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy, ai biết có người nào vì muốn tu tiên mà kiếm chỗ tránh nạn trước hay không?”
Trước đây, lúc lên mạng Nguyễn Thứ Phong từng nhìn thấy tin tức những người giàu có đã xây dựng chỗ tránh nạn, người nước ngoài còn làm cả hầm gì gì đó trong tận thế.
Không muốn làm mọi người mất vui vì nhắc đến chủ đề tận thế, Nguyễn Thứ Phong nói: “Không biết mấy cô mấy bác của con thế nào rồi, có phải đã thừa kế toàn bộ tài sản của cha không.”
Nguyễn Ngưng không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Cha vẫn còn nhớ đến chúng à? Ở đây chỗ nào cũng là nhà, một người có thể sống trong mười ngôi nhà.”
Nguyễn Thứ Phong chán nản: “Đó đều là thành quả mà cha phải làm việc vất vả cả đời mới có được, sớm biết thế cha đã để lại di chúc, hiến tặng tất cả cho cô nhi viện!”