Hệ thống: “Đây là bức chân dung tự họa của một họa sĩ nổi tiếng thế giới, mặc dù bức tranh này không nổi tiếng bằng những bức tranh khác nhưng họa sĩ đã bỏ ra rất nhiều công sức để vẽ nó. Lần này ông ta đã vượt đại dương đến Trung Quốc để tham gia triển lãm.”
“Dưới đây là những việc cần chú ý để bảo hộ tranh.”
“Do bảo quản không đúng cách nên bức tranh sơn dầu đã bị hư hỏng nặng.”
“Bức tranh này rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được không phẩy hai giá trị may mắn.”
Nguyễn Ngưng thả bức tranh xuống.
Cuối cùng, trong số hai mươi bảy món đồ cổ chỉ có bốn món là hàng thật, bởi vì hai món còn lại đều là đồ cổ thông thường nên những thứ này có thể mang lại cho cô không phẩy sáu điểm may mắn.
Thế này cũng tốt lắm rồi.
Nguyễn Ngưng đặt bốn món đồ cổ qua một bên: “Tôi lấy bốn cái này, anh Ngô, anh ra giá đi?”
Ngô Đại Vĩ khó hiểu nói: “Bức tranh nước ngoài giả như thế mà cô cũng muốn hả? Rõ ràng chỉ là hàng sao chép, chẳng biết lúc ông chủ của chúng tôi mua nó đã nghĩ thế nào nữa.”
Nguyễn Ngưng nói: “Bất kể là thật hay giả, mang theo một số đặc điểm của các quốc gia khác coi như làm kỷ niệm.”
Ngô Đại Vĩ gật đầu: “Cũng đúng.”
Anh ta nhìn những thứ Nguyễn Ngưng chọn: “Bình ngọc kia chắc là đồ thật, tôi thấy chất ngọc của nó không tệ.”
“Thế này đi, tôi sẽ không ra giá với cô, chỉ cần 10 cây nhân sâm của cô thôi.”
Nguyễn Ngưng buông đồ trong tay xuống: “Anh Ngô, đừng đùa nữa. Đúng là ông chủ của chúng tôi muốn dỗ vợ ông ấy vui nhưng ông ấy sẽ không để tôi làm vậy đâu.”
“Cùng lắm lúc quay về tôi sẽ bị bà chủ liếc ngang liếc dọc, cũng không có gì to tát cả.”
Ngô Đại Vĩ cười hì hì: “Cô ra giá luôn đi, trả tiền ngay tại chỗ cũng được.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi không lấy tiền một cây nhân sâm, nhiều nhất tôi chỉ có thể đưa cho anh thêm một cây khác.”
“Hai cây?” Ngô Đại Vĩ bày ra vẻ mặt cô đừng giỡn với tôi: “Không được, không được, giá này của cô thấp quá!”
“Lúc ấy, ông chủ của tôi phải dùng hai chiếc thuyền mới có thể đổi được chiếc bình này.”
Nguyễn Ngưng: “Cũng chỉ có hai chiếc thuyền, xem ra giá của tôi vẫn hơi cao.”
Ngô Đại Vĩ sửng sốt: “Khi đó thuyền rất có giá, em gái, cô đừng như vậy mà, ít nhiều gì cũng phải để chúng tôi kiếm ăn chứ.”
Nguyễn Ngưng nhìn Ngô Đại Vĩ.
Ngô Đại Vĩ bỗng nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, anh Ngô đã hứa sẽ cho cô một chút ưu đãi. Như vậy đi, tôi cho cô hai mươi lăm ký bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Vậy còn được, tôi sẽ đưa thêm hai cây nhân sâm, cộng luôn lần trước là ba cây.”
“Có thể đổi hơn bảy ngàn cân bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng nói: “Anh Ngô, đây đã là cái giá cao nhất mà tôi có thể đưa ra, thêm nữa e là ông chủ của chúng tôi sẽ không đồng ý.”
Ngô Đại Vĩ âm thầm tính toán trong lòng, bây giờ chỉ bỏ ra bốn món đồ cổ, vẫn còn hơn hai mươi món, lần này có lẽ anh ta vẫn kiếm chác được một chút.
Biết đâu có thể dùng những thứ còn lại để lừa người khác?
“Được, được.” Bên ngoài thì giả bộ không muốn nhưng Ngô Đại Vĩ lại mừng thầm trong lòng: “Hôm nay tôi coi như nể mặt cô, cô lấy bốn món này đi, tôi sẽ cho cô thêm hai mươi lăm ký bánh quy nén làm tiền trà nước.”
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Không cần, mười lăm ký là được, dù sao tôi cũng đã đồng ý cho anh Ngô mười ký.”
Ngô Đại Vĩ vui vẻ: “Cô em à, cô hiểu chuyện quá.”
Sau khi hai bên giao dịch xong xuôi, Nguyễn Ngưng mang đồ chuẩn bị rời đi.
Ngô Đại Vĩ khó hiểu nói: “Cô không cho người đến đón cô hả, một mình về như vậy có an toàn không?”
Nguyễn Ngưng vừa cười vừa lấy một khẩu súng ra, đồng thời mở băng đạn ra.
“Má ơi! Hèn chi mấy cô lại muốn súng, hóa ra là cô có đạn!” Ngô Đại Vĩ trố mắt đứng nhìn, quyết định sẽ không bao giờ xem thường cô gái trẻ này nữa.
Tuyệt đối không được phép mơ đến mấy chuyện lừa phỉnh ăn cướp được.
Nguyễn Ngưng cười với anh ta: “Chào anh Ngô, tôi về trước đây.”