Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 195




Ngô Đại Vĩ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ông chủ của cô đồng ý thu đồ cổ?”

“Ừ, nhưng chỉ lấy hai ba cái.” Nguyễn Ngưng nói: “Giá cả cũng sẽ không cao.”

Ngô Đại Vĩ xoa tay: “Giá cả có thể từ từ thương lượng, lần trước sau khi bán nhân sâm, còn rất nhiều người muốn mua, mấy ngày nay vẫn luôn đi theo hỏi tôi.”

“Cô muốn loại đồ cổ thế nào, tôi đều sẽ lấy cho cô.”

Nguyễn Ngưng nhìn Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi có thể xem qua và kiểm tra toàn bộ không, trước đây tôi từng nhìn thấy chúng từ xa ở viện bảo tàng, hôm nay muốn mở mang kiến thức một chút.”

Ngô Đại Vĩ suy nghĩ một chút: “Được, nếu cô đồng ý chờ, bây giờ tôi sẽ lập tức quay về lấy cho cô.”

Nguyễn Ngưng cười lớn: “Anh Ngô đi lấy đi, hôm nay tôi phải xem thử bây giờ loại đồ cổ nào mà có thể đổi được lương thực.”

Ngô Đại Vĩ vui vẻ.

Khoảng hơn một tiếng sau, Ngô Đại Vĩ mang theo rất nhiều người quay lại văn phòng.

Nguyễn Ngưng nhìn qua có khoảng mười hai thanh niên, trong đó có cả thanh niên bán sạc dự phòng, xem ra cậu ta sống rất tốt.

Có khoảng hai mươi ba hộp, không khác mấy so với những gì Nguyễn Ngưng đoán.

Bên kia, Ngô Đại Vĩ chỉ huy mọi người đặt đồ lên bàn, sau đó để bọn họ ra ngoài cửa đứng chờ.

Ngô Đại Vĩ cầm một cái hộp ở trên bàn lên rồi đưa cho Nguyễn Ngưng: “Cô xem đi, người bán nói đây là đồ gia truyền, còn nói tổ tiên của hắn làm nghề trộm mộ, cũng không biết có phải do đã xem quá nhiều tiểu thuyết hay không.”

Nguyễn Ngưng mở chiếc hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc bình ngọc trắng.

Chẳng cần qua thẩm định chỉ nhìn thôi cũng thấy chất ngọc rất nhẵn mịn, ấm áp, toàn bộ thân bình được chế tác tinh xảo, thân bình có hình quả bí ngô, miệng bình là một cái đầu cừu nhỏ.

Ở thời cổ đại, hoa văn điêu khắc này không phải loại tầm thường.

Hệ thống: “Ting, kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Bình ngọc này là vật ngự dụng trong cung, chất ngọc thuộc hàng bạch ngọc thượng đẳng, cách đây hai trăm năm nó được một vị hoàng hậu vô cùng yêu thích, vị hoàng hậu này từng quyền khuynh triều dã, trước sau liên tiếp phế truất hai vị hoàng đế, khí vận cao ngất trời.”

“Dưới đây là những việc cần chú ý để bảo hộ bình ngọc.”

“Bạch ngọc rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được không phẩy bốn giá trị may mắn.”

Nguyễn Ngưng bất ngờ.

Đây là giá trị may mắn cao nhất mà cô từng thấy.

Hôm nay có một khởi đầu khá tốt, Nguyễn Ngưng âm thầm vui mừng, cô đặt chiếc hộp sang một bên và nói: “Cái này đẹp, nhưng trong loạn thế ngọc không đáng tiền lắm, theo tôi thì nó còn không đáng giá bằng vàng.”

Ngô Đại Vĩ lại đưa cho cô cái khác: “Cô xem cái này đi, tôi có cảm giác nó là đồ thật, nhìn qua rất cổ.”

Đây là một cái hộp hình chữ nhật, Nguyễn Ngưng tò mò nhận lấy, phát hiện bên trong là một thanh kiếm bằng đồng.

Hệ thống: “Ting! Kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Đây là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại, còn không đáng tiền bằng sắt vụn.”

Nguyễn Ngưng tỉnh bơ, đặt nó lên bàn, rồi tùy tay mở một cái hộp ra.

Hệ thống: “Ting! Kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Đây là một cái bình thủ công hiện đại đẹp đẽ, màu sắc của nó hợp với hoa hồng đỏ hơn.”

Nguyễn Ngưng không tin, lại mở một cái hộp khác ra.

Hệ thống: “Đây là cái gì vậy? Thì ra là hàng thủ công kém chất lượng năm mươi năm trước, cẩn thận đừng để nó phá hoại danh tiếng của đồ cổ, nên đặt nó trong thùng rác thì hợp hơn.”

Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nhìn Ngô Đại Vĩ: “Còn cái gì lạ hơn không?”

“Lạ?” Ngô Đại Vĩ suy nghĩ một chút rồi đưa cho cô một cái hộp dài: “Đây, cái này nhìn cũng khá cũ, bức tranh này thế nào?”

Anh ta ngừng một chút: “Cũng khá đẹp, dù sao cũng khác với phong cách hội họa của chúng ta, nhưng tôi đoán bức tranh này có tám phần là giả.”

“Không đúng, trăm phần trăm là giả.”

Nguyễn Ngưng hơi sửng sốt một chút, sau khi mở ra liền không nhịn được xị mặt.

Bởi vì cô biết người trong bức tranh này.