“Cảm ơn hai người đã luôn giúp tớ.” Nguyễn Ngưng nói: “Hai người không những không bắt nạt một cô gái sống một mình như tớ mà còn luôn đưa tớ đi làm mọi việc.”
Trình Quý Lịch cười: “Cậu nói gì vậy, cậu còn bán cho chúng tớ rất nhiều gạo, bây giờ chúng tớ chính là người giàu đó.”
Lau sạch nước mắt trên mặt, hiếm khi Trình Quý Lịch nghiêm túc nói: “Còn một chuyện nữa, anh tớ nói bên phía trại tị nạn không an toàn, cho nên muốn gửi ít vật tư ở chỗ của cậu.”
Nguyễn Ngưng ngây người: “Gửi ở chỗ tớ?”
Trình Quý Lịch gật đầu: “Chúng tớ không còn ai có thể tin tưởng nữa, Ngưng Ngưng, cậu nhất định phải giúp tớ việc này.”
Nguyễn Ngưng phàn nàn: “Tình hình đến nước này rồi mà anh cậu không sợ tớ ôm vật tư bỏ chạy à.”
Trình Quý Lịch cười lớn: “Đương nhiên là bọn tớ yên tâm về cậu rồi, nếu cậu đồng ý, lát nữa chờ anh tớ trở về chúng ta sẽ bắt đầu chuyển đồ.”
Nguyễn Ngưng: “Được, tớ sẽ giúp hai người bảo vệ vật tư thật tốt, nếu tương lai anh cậu không thể sống ở trại tị nạn nữa thì vẫn có thể quay về.”
Trình Quý Lịch lập tức nói: “Chắc anh ấy sẽ không khổ đến vậy đâu?”
Nhìn biểu cảm khoa trương của cô ấy, Nguyễn Ngưng nhịn không được bật cười: “Ai biết được, không chừng sau này sẽ có lúc phải đến tìm tớ đó.”
Trình Quý Lịch cười to.
Buổi chiều, Trình Quý Khoan trở về từ trại tị nạn, bắt đầu chuyển vật tư sang nhà Nguyễn Ngưng.
Những món đồ còn lại mà anh có chủ yếu là thịt và gạo khô, cũng như một số loại thuốc, đồ ăn nhẹ nhập khẩu, giăm bông và vài thứ linh tinh khác được tìm thấy trong khu biệt thự.
Tất cả bánh quy nén đều được mang đi.
Hơn nữa, ở đây còn rất nhiều củi, trước khi cơn rét đậm ập tới Trình Quý Khoan đã tích trữ thứ này hơn một tháng, hiện tại số lượng mà anh trữ vẫn chất đầy ba căn phòng.
Trong đó một nửa đưa cho gia đình Nguyễn Ngưng, nửa còn lại thì mang đến trại tị nạn để sử dụng.
Sẽ mất nhiều thời gian để di chuyển củi và các đồ đạc khác nên Tôn Vĩnh Siêu đã cho anh ba ngày, hy vọng anh sẽ hoàn thành việc di chuyển càng sớm càng tốt và thực hiện nhiệm vụ của mình ngay lập tức.
Nguyễn Thứ Phong chủ động hỗ trợ, để Trình Quý Lịch và Nguyễn Ngưng vui vẻ nói chuyện với nhau, không cần bận tâm đến chuyện chuyển nhà.
Thời gian ba ngày rất dài, cũng rất ngắn.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Nguyễn Ngưng đưa cho Trình Quý Lịch một bịch hoa quả lạnh sấy khô.
“Tớ đổi cái này ở chợ, ban đầu định sẽ chia cho cậu một nửa.” Nguyễn Ngưng nói: “Bây giờ cậu lại phải đến trại tị nạn nên cái này coi như quà chia tay tớ tặng cậu.”
Trình Quý Lịch dở khóc dở cười: “Cái gì mà chia tay chứ, tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi.”
Nguyễn Ngưng đưa hoa quả lạnh sấy khô cho cô ấy: “Nói chung là cậu ở bên ngoài nhớ phải cẩn thận, bình thường phải nghe lời chị Linh Hạ.”
Trình Quý Lịch gật đầu.
Nguyễn Ngưng lại lấy ra một bộ sách ôn tập: “Đây là quà tớ tặng cho Tần Việt và Vưu Minh Ngạn, cậu nhất định phải giúp tớ chuyển cho hai đứa nó.”
Trình Quý Lịch bái phục: “Cậu đúng là bà dì ma quỷ, còn muốn tra tấn đóa hoa của tổ quốc.”
Nguyễn Ngưng cười ha ha.
Sau khi hai anh em Trình Quý Khoan chuyển đi, cả tòa nhà chỉ còn lại một nhà Nguyễn Ngưng và Văn Mai sống ở tầng 7.
Nguyễn Ngưng chỉ đơn giản nói với Nguyễn Thứ Phong sau này đừng đi ra ngoài nữa, trong không gian có nhiên liệu, tạm thời không cần lo lắng.
Bên phía Ngô Đại Vĩ đã trì hoãn ba ngày, thấy nhiệt độ cũng không tệ, Nguyễn Ngưng lên đường đến chợ.
Cô vẫn phải đợi một lúc trong văn phòng nhỏ như lần trước, sau đó Ngô Đại Vĩ mới vội vàng chạy tới, còn chưa kịp vào cửa đã hỏi: “Cô em à, sếp của cô nghĩ thế nào?”
Nguyễn Ngưng nói: “Anh Ngô, anh còn chưa kịp chào tôi mà đã hỏi chuyện của sếp tôi rồi à?”
Ngô Đại Vĩ cười một tiếng: “Không phải do vội quá sao? Số bánh quy nén lần trước của cô vẫn còn đang ở chỗ tôi, tôi thấy nhưng lại không dám động vào, trông mà thèm, ngay cả nằm mơ cũng muốn làm ăn buôn bán với cô.”
Nguyễn Ngưng thở dài: “Đúng là bị anh mơ được.”