“Đúng vậy.” Tôn Vĩnh Siêu nói: “Cô cũng biết bây giờ chúng tôi thiếu nhân viên trầm trọng, cho nên luôn muốn chiêu mộ mọi người.”
“Hơn nữa đội tân binh… nói sao nhỉ, dù bọn họ đã đến hai ngày nhưng vẫn chưa bắt đầu nhận huấn luyện.”
“Tôi tìm anh em Trình Quý Khoan là vì biết cậu ấy dùng súng rất tốt, so với đám người lọc lõi như chúng tôi còn tốt hơn, nên tôi mới muốn mời cậu ấy tới làm thầy dạy bắn súng cho đội tân binh.”
Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Thật vậy sao?”
Tôn Vĩnh Siêu thở dài: “Nhưng hình như cậu ấy không muốn lắm.”
Tôn Vĩnh Siêu nhìn sang Nguyễn Ngưng, nói một cách sâu xa: “Cô Nguyễn, cô cảm thấy công việc của chúng tôi thế nào?”
Nguyễn Ngưng trừng mắt, không trả lời vấn đề này: “Anh Tôn, anh muốn tôi giúp anh khuyên Trình Quý Khoan hả?”
Tôn Vĩnh Siêu cười nhưng không nói.
Nguyễn Ngưng cũng không muốn đi khuyên, cuộc sống ở trại tị nạn quá tồi tệ, cô không muốn Trình Quý Khoan chạy tới đó chịu khổ.
Hơn nữa với số lượng vật tư hiện tại của bọn họ, không cần phải tự tìm phiền phức.
Nguyễn Ngưng cầm ly trà lên uống một ngụm, cụp mắt xuống nói: “Nếu có thể tôi đương nhiên sẽ giúp anh khuyên anh ấy, nhưng Trình Quý Khoan là một người có chính kiến, có lẽ tôi không lay động được anh ấy đâu.”
Tôn Vĩnh Siêu thở dài: “Tôi cũng thấy Trình Quý Khoan là một người có chính kiến của riêng mình.”
Hai người bắt đầu trò chuyện từ đông sang tây.
Buổi chiều, cuối cùng ba người đi ra ngoài cũng đã quay lại.
Nguyễn Ngưng lấy chìa khóa đi ra mở cửa, nhưng Tôn Vĩnh Siêu cũng không đợi ở trong nhà mà cùng hai cấp dưới của mình đi ra hành lang.
Vừa nhìn thấy Tôn Vĩnh Siêu, Trình Quý Khoan đang đứng bên ngoài bỗng khẽ nhíu mày.
Sau khi mở cửa, Tôn Vĩnh Siêu cười sang sảng: “Tiểu Trình, không ngờ tôi sẽ đến đúng không.”
Trình Quý Khoan bắt tay với anh ta: “Đúng là có hơi bất ngờ, tôi nên đích thân trả lời đại tá Tôn mới phải.”
Nguyễn Ngưng vội vàng cười nói: “Anh Trình, không thể gọi là đại tá Tôn nữa, sẽ sớm gọi là Thiếu tướng Tôn thôi.”
“Thiếu tướng gì chứ, bọn họ chỉ sắp xếp đại cho tôi thôi.” Tôn Vĩnh Siêu nói: “Tiểu Trình, lần này tôi thật sự mang theo thành ý tới đây, còn đưa cả người phụ trách của đội tân binh đến nữa.”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho người đằng sau.
Trữ Hải vội vàng chạy lên phía trước, căng thẳng làm nghi thức chào quân đội với Trình Quý Khoan: “Chào huấn luyện viên! Tôi là Trữ Hải, người phụ trách hiện tại của đội tân binh, đội tân binh của chúng tôi có tổng cộng một trăm năm mươi hai người, trong đó có một nửa không biết dùng súng.”
“Bây giờ rất thiếu người, chúng tôi cũng không có thời gian để huấn luyện.”
“Nhưng gần đây tổn thất quá nghiêm trọng, mấy ngày trước lại có một người hy sinh, Thiếu tướng Tôn nói sẽ tìm cho chúng tôi một xạ thủ lợi hại, bảo đảm khả năng sống sót cao nhất!”
“Tôi biết anh đã đạt huy chương bạc trong giải Vô địch Thế giới nên chắc chắn kỹ thuật bắn của anh rất tốt, tôi xin anh hãy đến đội tân binh của chúng tôi.”
“Chúng tôi thật sự rất cần sự chỉ bảo của anh.”
Trình Quý Khoan nhíu mày: “Tôi thật sự không biết dạy cái này, mấy cậu là quân nhân còn tôi chỉ là một vận động viên thể thao, bản chất hoàn toàn khác nhau.”
Nghe anh từ chối, Trữ Hải không biết nên đối đáp thế nào, đành quay sang nhìn Tôn Vĩnh Siêu.
Tôn Vĩnh Siêu không nói lên lời, trong đám tân binh này chẳng có mấy người biết nói chuyện, bây giờ còn nhìn anh ta làm gì?
Hết cách, Tôn Vĩnh Siêu chỉ có thể nói: “Tiểu Trình, tôi biết hoàn cảnh của cậu, cậu không chỉ là đạt huy chương bạc trong giải Vô địch Thế giới, mà còn mở trường bắn với một người bạn, trước đây có rất nhiều kinh nghiệm giảng dạy.”
“Cậu cũng biết tình huống hiện tại rồi đó, cậu nói cậu chỉ là một vận động viên thể thao nhưng trước đây chúng tôi đã từng thực chiến bao nhiêu lần?”
“Đừng nói là đội tân binh, ngay cả chúng tôi, phần lớn đều là người tay chưa vấy máu.”
“Tôi tới tìm cậu không chỉ muốn nhờ cậu dạy họ bắn súng mà còn muốn tìm được nhân tài xuất sắc để huấn luyện một đội bắn tỉa.”
“Bây giờ có rất nhiều người chết, toàn bộ trại tị nạn của chúng tôi không thể tập hợp được mấy tay súng bắn tỉa.”