Ngô Đại Vĩ bị cô nhìn đến kinh hồn bạt vía, trong đầu hiện lên một suy đoán: “Không phải chứ, đừng nói là cô muốn súng nhé, cái này thật sự không được.”
Nguyễn Ngưng cười: “Có gì mà không được? Thế này đi, chỗ tôi còn mười cây nhân sâm, tôi sẽ giao hết toàn bộ cho mấy ông, chỉ để đổi lấy hai khẩu súng.”
Ngô Đại Vĩ bóp cổ tay: Tôi cũng muốn kinh doanh lĩnh vực này, nhưng đại ca của chúng tôi đã ra lệnh tử, buộc phải trữ súng lại.”
“Vậy thì đàm phán không thành công.” Nguyễn Ngưng tỏ vẻ tiếc nuối: “Đợi lần sau có cơ hội chúng ta lại tiếp tục hợp tác.”
“Đừng mà.” Ngô Đại Vĩ vẫn muốn thương lượng, dựa theo giá cả hiện tại, mười cây nhân sâm tương đương với hai mươi nghìn năm trăm cân bánh quy nén.
Nếu thương lượng thành công sẽ giàu to.
Đại não của anh ta nhanh chóng vận hành: “Hay là cô đổi sang thứ khác được không, hoặc là cô muốn thứ khác, tôi có thể đến khu nhà giàu lấy cho cô?”
Nguyễn Ngưng không nói gì.
Ngô Đại Vĩ kêu trời kêu đất: “Cô gái, à không, chị ơi, chúng tôi thật sự không thể đưa súng cho cô, đừng nói chỉ vì thế mà vứt bỏ anh Ngô của cô đấy nhé?”
Nguyễn Ngưng thở dài nói: “Tất nhiên là tôi muốn hợp tác kinh doanh với người mà tôi quen.”
Ngô Đại Vi trợn mắt: “Ông chủ của cô thật sự chỉ muốn súng thôi hả, ông ta không có sở thích nào khác sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Một người quê mùa như ông ấy còn có sở thích gì, nhưng cái nghiên mực lần trước anh cho tôi á, tôi mang về đưa cho ông chủ, cha vợ của ông ấy rất thích nó.”
Hai mắt Ngô Đại Vĩ như phát sáng: “Hóa ra cha vợ của ông chủ cô là một nhà hoạt động văn hóa?”
Nguyễn Ngưng ra vẻ khinh thường: “Ai biết ông ấy có học hay không, ông ấy chỉ ỷ vào thân phận của mình, cái gì cũng muốn.”
Nhìn dáng vẻ này của cô, Ngô Đại Vĩ theo tự nhiên nghĩ món quà lần trước bị người ta cướp mất nên cô mới bất mãn thế này.
“Cái này thì không đúng rồi, nghiên mực đó là đại ca của chúng tôi tặng cho cô, vậy mà ông chủ của cô lại chiếm làm của riêng tặng cho cha vợ của mình?”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Đại ca các anh tặng, làm sao tôi dám giữ làm của riêng cơ chứ?”
“Về phần bố vợ của ông ấy, dựa vào sắc đẹp của con gái, có thể thổi gió bên gối, mấy cấp dưới như chúng tôi còn có thể nói gì.”
Ngô Đại Vĩ nhanh trí: “Cô gái à, tủi thân cho cô rồi, lần sau anh Ngô nhất định sẽ bù đắp cho cô.”
“Nhưng nếu cha vợ của ông chủ cô đã thích nghiên mực, không bằng cô chọn thêm mấy món đồ cổ ở chỗ chúng tôi đi, chắc chắn ông chủ của cô sẽ đồng ý.”
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Anh Ngô, anh muốn đang muốn hố chúng tôi đấy à.”
“Ai cũng biết bây giờ đồ cổ không đáng tiền, tặng không còn được, nhưng lấy ra để đổi thức ăn không phải là kẻ ngốc sao?”
Ngô Đại Vĩ cũng rất đau lòng, bởi vì đại ca của ông ta chính là một kẻ ngốc như thế.
Trên thực tế, cách nghĩ này của Ngô Đại Vĩ khá đúng, thậm chí gần như đã đúng hoàn toàn.
Bởi vì tận thế thực sự quá dài, toàn bộ nền văn hóa gần như bị nhấn chìm trong đất hoang, theo bối cảnh của tiểu thuyết gốc, những cổ vật này thực sự không đáng một đồng.
Bây giờ có cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ đưa mấy món đồ cổ này ra ngoài, đương nhiên Ngô Đại Vĩ phải hăng hái rồi.
Anh ta nói: “Cô em à, cô không thể nói như vậy được, dù có tiền cũng khó mà mua được thứ mình thích, nếu thực sự thích và có khả năng thì việc mua lại rồi vui vẻ chính là giá trị về mặt tinh thần”.
“Thế này đi, cô về hỏi thử trước, nếu cha vợ của ông chủ cô muốn mua, tôi có thể giảm giá cho cô.”
Nguyễn Ngưng cười thầm trong lòng nhưng vẻ mặt lại uể oải: Được rồi, tôi sẽ về hỏi giúp anh, nhưng cho dù ông ta có muốn thì chưa chắc ông chủ của tôi đã đồng ý.”