Trong mắt Nguyễn Ngưng lập tức lộ ra ý cười: “Hôm qua lúc nghe anh Lý nói tôi còn tưởng chỉ là mấy lời khách sáo, thật sự có hả?”
Ngô Đại Vĩ vội vàng nói: “Sao lại khách sáo chứ?”
“Lần trước gặp nhau quá vội nên tôi chưa kịp cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, lần này tôi cũng mang quà đến cho cô.”"
Ngô Đại Vĩ nói xong, bước tới mở cửa ra, vẫy tay với Lý Vận Sơn đang ở bên ngoài.
Lý Vận Sơn nhanh chóng ôm hai hộp quà tới, sau đó cẩn thận giao cho Ngô Đại Vĩ: “Anh Ngô, tôi đã mang mọi thứ đến cho anh.”
Ngô Đại Vĩ mỉm cười với anh ta, để anh ta tiếp tục đi làm chuyện của mình.
Đợi Lý Vận Sơn đi, Ngô Đại Vĩ đóng cửa lại rồi giao một hộp nhỏ trong đó cho Nguyễn Ngưng: “Đây là một phần tấm lòng của tôi, tôi biết cô không thiếu đồ ăn nên chuẩn bị cho cô một món trang sức bằng vàng, cũng không mắc lắm.”
Nguyễn Ngưng mở cái hộp kia ra, phát hiện bên trong là một vòng cái cổ bằng vàng.
Xem ra lần này Ngô Đại Vĩ kiếm được rất nhiều tiền.
Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Anh Ngô khách sáo quá, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ngô Đại Vĩ cười ha ha: “Nhưng cô nhớ phải cẩn thận, còn cái hộp này là đại ca của chúng tôi tặng cho cô.”
Cái hộp này lớn hơn hộp trang sức, nhìn qua cũng rất tinh xảo, vừa mở ra Nguyễn Ngưng đã nhìn thấy một cái nghiên mực.
Ngô Đại Vĩ nói: “Đây là một món đồ cổ mà đại ca chúng tôi sưu tầm được, tuy nói thời thịnh thế trữ đồ cổ, thời loạn thế mua vàng thỏi, nhưng đây thực sự là đồ tốt, người bán nó cho chúng tôi nói nó từng được hoàng đế dùng qua.”
Nguyễn Ngưng không cầm nghiên mực mà giơ cái hộp lên cao, quan sát thật kỹ.
Lúc này, hệ thống đột nhiên nói: “Tinh! Kích hoạt kỹ năng bảo vệ!”
“Đây là nghiên mực mà một vị hoàng đế đã từng sử dụng cách đây hơn ba trăm năm, nghiên mực này đã đồng hành cùng ông từ khi còn nhỏ cho đến khi ông lên ngôi, chứa rất nhiều vận khí của hoàng đế.”
“Thủ tục bảo dưỡng nghiên mực như sau.”
“Nghiên mực rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được 0.1 giá trị may mắn.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng trợn trừng, cô ngẩng đầu nhìn Ngô Đại Vĩ, phát hiện anh ta vẫn còn đang giới thiệu nghiên mực này trâu bò đến mức nào.
Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Anh Ngô, tôi nhận món quà này, cảm ơn tấm lòng của đại ca các anh.”
Cuối cùng Ngô Đại Vĩ cũng đã nhẹ lòng hơn, bây giờ thứ không đáng tiền nhất chính là đồ cổ, còn chẳng biết là thật hay giả, đại ca của ông ta lại sưu tầm rất nhiều, xem tình hình này là chỉ có thể giữ trong tay.
Lần trước Nguyễn Ngưng không hề tỏ ra có hứng thú với đồ cổ, Ngô Đại Vĩ còn đang sợ làm cô mất hứng.
Tất cả đều do đại ca của ông ta keo kiệt muốn chết, còn giả bộ hào phóng nữa chứ.
“Cô thích thì tốt.” Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi quay về cũng dễ ăn nói với đại ca.”
Nguyễn Ngưng không có tâm trạng đánh Thái Cực với ông ta, vội vàng nói hai ba câu với Ngô Đại Vĩ rồi ngựa không dừng vó mang nghiên mực về nhà.
Thậm chí cô còn không thèm cởi mũ và khăn quàng cổ mà đã ngồi thẳng xuống cái ghế sô pha được đặt sát lò lửa ngoài phòng khách.
Chu Tố Lan khó hiểu nói: “Con sao vậy, về nhà cũng không thèm ngồi xuống sưởi ấm, chạy sang đó làm gì?”
Hai mắt Nguyễn Ngưng như phát sáng: “Có chuyện rất quan trọng.”
Lần trước lúc đến khu biệt thự tìm kiếm vật tư, cô không chỉ nhặt được vàng trên tường mà còn lấy được rất nhiều đồ cổ.
Nghĩ đến kỹ năng bảo hộ, Nguyễn Ngưng lấy một món đồ ở trong không gian ra với vẻ mặt mong đợi.
Không biết có lấy được thứ gì tốt không?
Đây là một bức tranh hoa mai.
Hệ thống “ting” lên một tiếng: “Kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”
“Đây là một bức tranh vẽ hoa mai do một bậc thầy vẽ cách đây năm trăm năm, phong cách tao nhã, đẹp đẽ, nét vẽ vừa cứng rắn vừa mềm mại, danh tiếng của bậc thầy đã vang xa và đi vào lịch sử, trở thành một trong những đại diện của văn hóa Trung Quốc.”
“Sau đây là những việc cần làm để bảo hộ tranh cổ.”