Chu Tố Lan dở khóc dở cười, ôm con gái vào lòng an ủi.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Ngưng tiếp tục công trình trữ băng vĩ đại của mình, liên tục đổ nước vào trong chậu.
Đột nhiên, bên ngoài lối thoát hiểm vang lên tiếng đập cửa.
Cô đi từ ngoài ban công vào trong phòng khách, thấy Nguyễn Thứ Phong đã mặc áo đội nón xong chuẩn bị đi ra mở cửa, Nguyễn Ngưng đang ở ngoài ban công nên đã trang bị đầy đủ, vì thế cũng theo ông ấy ra ngoài hành lang.
Ngoài trời tối đen như mực.
Lúc Nguyễn Thứ Phong đi ra quên mang theo nến nên phải sờ soạng một hồi mới mở được cửa lối thoát hiểm.
Thấy bóng của Nguyễn Ngưng, Trình Quý Lịch ngạc nhiên nói: “Ngưng Ngưng, chú Nguyễn đã ra mở cửa rồi, cậu còn chạy ra đây làm gì?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tớ lo lắng cho cậu đó, hôm nay hai người không bị sao chứ?”
Trình Quý Lịch nói: “Có anh tớ ở đây, tớ có thể có chuyện gì chứ, chỉ là...”
“Phải nói sao nhỉ.” Trình Quý Lịch thật sự không nhớ nổi tên: “Chỉ là cái người tên Mạch gì gì kia, anh ta nhìn trúng anh tớ, muốn anh tớ gia nhập đội bảo vệ.”
Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan với ánh mắt kinh ngạc: “Anh đồng ý rồi?”
Trong bóng đêm, Trình Quý Khoan nói: “Tôi nói phải suy nghĩ thêm. Nếu gia nhập đội bảo vệ thì phải chuyển đến trại tị nạn, bây giờ trong tay tôi với Quý Lịch có khá nhiều vật tư, đi đến đó không an toàn.”
Nguyễn Ngưng: “Tôi cũng nghĩ vậy, thịt khô của anh còn nhiều, đi đến đó cũng không phải ý kiến hay.”
Trình Quý Khoan ừ một tiếng: “Bên ngoài lạnh, có gì để ngày mai rồi nói.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, theo Nguyễn Thứ Phong về nhà.
Sau khi đóng cửa lại, hai người cùng nhau cởi mũ và khăn quàng cổ ra, Nguyễn Thứ Phong lẩm bẩm: “Cha thấy Trình Quý Khoan không tệ, tính tình chững chạc, nhưng cũng có hơi quá thận trọng.”
Nguyễn Ngưng không nói gì: “Cha cũng đâu phải là cha của người ta đâu, quan tâm người ta chững chạc hay không chững chạc làm gì?”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Không phải ngày nào cha cũng đi kiếm củi chung với cậu ấy sao, cha và cậu ấy cũng được coi là bạn chung hoạn nạn.”
Nguyễn Ngưng biết rõ tính cách của Nguyễn Thứ Phong, đừng nói là mỗi ngày ở chung một chỗ, cho dù chỉ cùng nhau hút một điếu thuốc cũng có thể trở thành anh em tốt.
Nguyễn Thứ Phong quay đầu lại nói: “Con không trữ băng nữa hả?”
Nguyễn Ngưng bỏ mũ xuống: “Thôi, hôm nay con mệt rồi.”
Mệt cả tim nữa.
Cô còn chưa sao chép được bàn tay vàng, thảm quá đi mất.
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng vẫn không đi chặt cây với nhóm Trình Quý Khoan.
Hôm qua, cô đã hẹn gặp Ngô Đại Vĩ, kết quả cô lại thất hẹn với ông ta, là một thương nhân thật thà tốt tính, hôm nay Nguyễn Ngưng định đi hàn gắn mối quan hệ này.
Tiện thể nghĩ cách tìm cách kiếm lại số tiền cô đã mất ngày hôm qua.
Đến tầng lầu được đánh số tám, không ngờ Ngô Đại Vĩ lại ngồi chồm hổm canh trước cửa thật.
Thấy Nguyễn Ngưng, Ngô Đại Vĩ vội vàng chào đón.
Lần trước gặp mặt, ông ta vẫn mặc một chiếc áo khoác bông rách, còn hôm nay ông ta mặc hai chiếc áo khoác mà Nguyễn Ngưng đã bán cho ông ta, bên trong là một cái áo khoác len ấm áp và một cái áo khoác chống gió, trông rất thoải mái.
Hai người đi vào một căn phòng nhỏ.
Ngô Đại Vĩ cười nói: “Cô gái à, lần này đúng là hưởng ké phúc của cô, số quần áo lần trước bán được không ít tiền.”
“Không ngờ trong doanh trại Nguyệt Sơn còn nhiều người giàu như vậy.” Ngô Đại Vĩ nói: “Bây giờ công việc kinh doanh của đại ca chúng tôi đang rất phát đạt.”
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Vậy phải chúc mừng anh Ngô rồi, hôm qua có việc đột xuất nên không thể tới, đã để anh Ngô đợi vô ích.”
Ngô Đại Vĩ xua tay: “Chuyện này có là gì, tôi chỉ biết cô là một người luôn giữ chữ tín nên hôm nay tôi mới đợi cô ở đây.”
Nguyễn Ngưng cười: “Anh Ngô đúng là hiểu tôi, lần trước anh nói muốn mấy thứ người giàu thích, không biết anh Ngô có thể nói một cách cụ thể hơn không?”
Ngô Đại Vĩ nói: “Bán những thứ bình thường ở chỗ bọn họ rất khó, tệ nhất là cơm tự sôi, socola nhập khẩu, thậm chí có người còn có hầm băng.”