Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 181




Dưới tình huống này lại đột nhiên có tiếng súng vang lên, mà người ngã xuống lại chính là người đàn ông dẫn dầu nên đám người đang xông về phía trước nhanh chóng lui về phía sau, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Giám đốc Lục hết hồn hỏi những quân nhân đứng xung quanh: “Cậu nổ súng à? Tiếng súng này lạ quá.”

Cậu quân nhân trẻ kia lắc đầu: “Không phải, không phải, là bên kia.”

Cậu ta chỉ về phía Nguyễn Ngưng đứng ban nãy.

Nguyễn Ngưng đã rời khỏi nơi này từ lâu, cô được hệ thống nhắc nhở Sở Định Phong đã cho sách của thư viện vào trong không gian rồi cuỗm đi mất.

Người này đúng là.

Cô hít một hơi thật sâu, thầm mắng má nó, sau đó cất súng vào không gian rồi lẻn đến chỗ Giám đốc Lục.

Cậu quân nhân kia đang đỡ thi thể của đồng đội lên, không biết cô đến đây làm gì nên vội vàng cầm súng lên.

Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Giám đốc Lục, vừa rồi tôi thấy có người lẻn vào trong thư viện, ông mau vào xem đi.”

Nói xong câu đó, Nguyễn Ngưng định quay đi.

Không ngờ Giám đốc Lục tuy đã già, thể chất yếu ớt nhưng sự nhanh nhẹn của ông ta lại cao đến kinh người.

Ông ta sợ hãi ôm lấy Nguyễn Ngưng: “Cô nói cái gì, thật sự có người đi vào?”

Nguyễn Ngưng trả lời: “Đương nhiên là thật.”

Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên bên tai cô: “Chúc mừng ký chủ, đã thành công thu được kỹ năng ngẫu nhiên.”

“Đã bắt đầu sao chép.”

“Sao chép xong.”

“Chúc mừng kí chủ, đạt được kỹ năng: Bảo Vệ. Đây là kỹ năng nghề nghiệp mà Lục Bình đã tích lũy bốn mươi ba năm, ông ta có thể xác định chính xác thông tin về di tích văn hóa, tinh thông trong việc bảo vệ và trùng tu di tích văn hóa, trong đó thể loại sách cổ ở cấp độ bậc thầy.”

Có câu này Nguyễn Ngưng không biết có nên nói ra hay không.

Hệ thống tiếp tục nói: “Hoàn thành sao chép kỹ năng, vòng tay sao chép được thu hồi, mời ký chủ tận dụng tốt bàn tay vàng mới.”

Các ngươi không có nút xác nhận hả?

Nguyễn Ngưng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nói: “Giám đốc Lục, tôi phải đi rồi, ông buông tôi ra đi.”

Giám đốc Lục vội vàng: “Cô đi mau đi, coi chừng bị thương.”

Nguyễn Ngưng rưng rưng lẻn vào trong đám đông.

Giám đốc Lục thì vội vàng quay lại thư viện.

Một lát sau, hệ thống thông báo Sở Định Phong đã dịch chuyển tức thời quay lại khu biệt thự, Nguyễn Ngưng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May là đi rồi, nếu không hôm nay lại phải đối phó với hắn, thể nào cô cũng bị ăn hành.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân chạy vội, cuối cùng thì người từ bộ chỉ huy của trại tị nạn cũng đã tới.

Đám đông tản ra bỏ chạy, Nguyễn Ngưng lẻn vào trong đó.

Khi cô quay lại khu chung cư, hai anh em Trình Quý Khoan vẫn chưa trở về.

Nguyễn Ngưng nghĩ có lẽ hai người đều an toàn, cho dù có báo tin cũng sẽ không bị bắt, nên cô trở về nhà.

Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong vội vàng đi lên đón cô: “Con gái, thế nào rồi?”

Nguyễn Ngưng nuốt nỗi buồn vào trong tim, mỉm cười: “Rất tốt, rất tốt.”

Chu Tố Lan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì mẹ yên tâm rồi, con ra ngoài lâu như vậy, cả mẹ và cha con đều lo lắng đến mức phát điên.”

Nguyễn Ngưng ôm mẹ mình một cái.

“Về rồi thì ăn cơm thôi, đồ ăn đã nấu xong hết rồi.” Chu Tố Lan nói: “Hôm nay hàng xóm không có ở nhà nên tầng này cũng chẳng còn ai, với cả vì Văn Mai lười leo cầu thang nên cũng chuyển xuống tầng bảy sống rồi.”

“Hôm nay mẹ và cha con đã nấu món thịt kho tàu, khoai tây hầm, thịt bò cay và gà hầm nhân sâm cho con, ngoài ra chúng ta còn chiên thêm vài món để ăn kèm.”

“Mẹ còn làm rất nhiều món khác, như thế con có thể cất chúng vào trong không gian.”

Nguyễn Ngưng lại cảm nhận được hơi ấm gia đình, quyết định sẽ không rơi nước mắt vì bàn tay vàng bảo vệ cổ vật kia, cô ôm chặt lấy Chu Tố Lan.

“Đúng là trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ con giống như bảo bối.”

Chu Tố Lan tức giận trợn mắt: “Con luôn là bảo bối trong mắt mẹ.”

Trong tiếng địa phương ở quê của Chu Tố Lan, bảo bối ám chỉ kẻ ngốc.

Nguyễn Ngưng cười ha hả: “Con là bảo bối, là bảo bối của cha mẹ.”