Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 180




“Có lẽ một ngày nào đó tai họa sẽ qua đi, đến lúc đó mọi người sẽ hy vọng con cháu của mình bị mù chữ, không biết bản thân đến từ đâu sao?”

“Những cuốn sách này đều được viết bởi tổ tiên của chúng ta, những người đã vượt qua biết bao gian khổ chỉ hy vọng sẽ để lại cho chúng ta kinh nghiệm sinh tồn và giúp cho thế hệ tương lai có được một cuộc sống tốt đẹp hơn thông qua việc quan sát vũ trụ.”

[Bản thảo cương mục]

[Tề dân yếu thuật]

[Cổ vật từ ngàn xưa]

Giọng của Lục Bình không quá to, lại còn hơi khàn.

Bên cạnh ông ta là hai người lính trông khoảng dưới hai mươi tuổi, trên mặt và tay đều có dấu vết tê cóng.

Cuối cùng đám đông cũng bình tĩnh lại.

Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống: “Sở Định Phong làm gì ở bên trong, hắn đi ra chưa?”

Hệ thống nói: “Chưa, hắn dịch chuyển tức thời vào trong thư viện rồi ở đó đọc sách.”

Nguyễn Ngưng có hơi bất lực, cô cũng không có kỹ năng dịch chuyển tức thời, không thể nào vọt vào trong đánh một trận với Sở Định Phong được.

Nếu hắn không ra ngoài thì hôm nay cô không thể sao chép kỹ năng dịch chuyển tức thời.

Có nên ở đây chờ hắn không, nhưng bây giờ Sở Định Phong có thể dịch chuyển tức thời, có thể lát nữa hắn sẽ rời đi.

Trong lúc Nguyễn Ngưng còn đang do dự, người đàn ông hồi nãy lên tiếng ở bên ngoài bức tường bỗng đứng dậy.

So với giám đốc Lục, anh ta có phần tự tin hơn: “Mọi người! Vị giám đốc này nói rất có lý nhưng chúng tôi làm mọi chuyện để có thể sinh tồn, cũng đáng mà đúng không?”

“Ông ấy nói rất hay, còn tôi thì không nói được như vậy, tôi chỉ biết nơi này là hy vọng sống của chúng ta!”

“Chạy vào đi, chúng ta có thể sưởi ấm, không cần phải nhặt rác trong băng tuyết.”

“Người thân của chúng ta sẽ không bị chết cóng.”

“Mấy người nhìn vết bỏng lạnh trên người mình đi, đã có bao nhiêu người bị chết cóng rồi? Chúng ta còn quan tâm được nhiều thứ như vậy sao?”

Người đàn ông vạm vỡ kia hét lên: “Mấy người có xông lên với tôi không?”

Sau những lời này, đám đông lại bắt đầu xôn xao.

Nguyễn Ngưng quyết định bây giờ tốt nhất vẫn lên tránh xa đám người này một chút, sau đó tìm cơ hội ra tay.

Thấy mọi người đều đang do dự, người đàn ông kia hung dữ nói: “Tôi làm quân tiên phong, mấy người chỉ cần đi theo tôi, sau này sẽ không còn ai bị chết cóng nữa!”

Nói xong, anh ta cầm một con dao bầu cực dài lao về phía Giám đốc Lục và ba người còn lại.

Đúng như dự đoán của hầu hết mọi người, hai người lính trẻ không nổ súng, thậm chí không dám chĩa súng vào bọn họ.

Kết quả, tuy thực lực giữa hai bên chênh lệch rất lớn nhưng con dao của người đàn ông kia lại xuyên qua cơ thể người lính bên trái.

Đám người ồ lên.

Nguyễn Ngưng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, hoặc đúng hơn là tất cả mọi người đều không ngờ.

Người đàn ông vạm vỡ kia lại hét lên: “Súng của họ hỏng rồi! Chúng bị đóng băng rồi! Chúng ta mau vào vào thôi.”

Trong đám đông thực sự có người di chuyển.

Chỉ là bọn họ đã quên mất chuyện ban nãy bên trong có người nổ súng cảnh cáo.

Súng không hề bị hỏng.

Đương nhiên, không phải ai cũng vì nghèo mà trở nên tàn nhẫn, phần lớn người thấy quân nhân bị thương lập tức hét lên: “Mấy người làm gì vậy, thứ chúng ta muốn là củi, chúng ta không thể làm người khác bị thương.”

“Nổ súng nhanh lên.”

“Mau nổ súng ngăn bọn họ lại.”

Hơn một ngàn người, tình hình vô cùng hỗn loạn.

Có người muốn ngăn lại, có người lại muốn tiến vào, còn có người lại muốn chạy trốn.

Bởi vì Nguyễn Ngưng đã đi trước một bước nên lúc này cô gần như đã lui hẳn ra bên ngoài, đi vòng đến một nơi tương đối vắng vẻ, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ kia vứt dao đi, nhặt lại khẩu súng của người lính đã ngã xuống.

Thì ra anh ta biết súng không bị hỏng.

Người đàn ông kia không biết sử dụng súng, chỉ từng thấy qua trên TV, anh ta đặt ngón tay lên tấm lót và chĩa súng vào Giám đốc Lục.

Nguyễn Ngưng mím môi, ngay sau đó trong tay cô xuất hiện một khẩu súng lục, sau khi nhắm một lúc, cô bắn một phát đạn.

Người đàn ông kia hét lên một tiếng rồi ngã xuống.