Đám người hưng phấn đến mức chen chúc về phía trước, suýt chút nữa Nguyễn Ngưng đã bị xô ngã, để tránh bị giẫm đạp cô chỉ có thể đi theo đám đông di chuyển vào trong.
Cũng buộc phải giữ khoảng cách với Sở Định Phong.
Lúc này, Nguyễn Ngưng nói với hệ thống: “Thống Thống, ngươi có còn là tinh linh bé nhỏ của ta không thế, sao ngươi lại không báo với ta việc Sở Định Phong đang ở đây!”
Hệ thống tủi thân: “Xin lỗi, nhưng hắn dịch chuyển tức thời tới đây.”
Nguyễn Ngưng khựng lại: “Triệu Na Na mang thai rồi sao?”
Hệ thống: “Không phải, ngài có nhớ từng có lần hắn muốn thử xem hiện tại có phụ nữ “bán hoa” hay không, sau đó hắn đã dùng nửa ký bánh quy nén… Tuy rằng không lấy được điểm cống hiến gia tộc, nhưng cô gái kia đã có thai.”
Nguyễn Ngưng im lặng.
“Sau mười lăm ngày mang thai, bàn tay vàng mới có hiệu quả, dù sao thì nhờ vậy hắn mới có được bàn tay vàng, rồi nghe nói bên này xảy ra chuyện nên dịch chuyển từ xa tới đây.”
“Được rồi.” Biết không thể trách hệ thống, Nguyễn Ngưng nhanh chóng quyết định: “Vậy chúng ta sẽ sao chép lại kỹ năng dịch chuyển tức thời của hắn.”
Hệ thống phấn chấn tinh thần: “Đúng, sao chép của hắn.”
Lúc này, đám đông đã đến trước khu lưu trữ sách.
Cánh cổng này trông có vẻ kiên cố, nhưng cổng dù vững chắc đến đâu thì cũng thua đám người trèo tường, vì có thể vào trong họ sẵn sàng anh giẫm lên tôi, tôi trèo lên anh.
Chẳng bao lâu sau đã có người trèo tường vào.
Lúc này, trên tường đột nhiên vang lên một tiếng súng.
Những người còn bên ngoài bị dọa sợ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Người bên trong có súng, có giết người không?”
“Người bên trong nói chuyện đi!”
“Không sao!” Bên kia bức tường truyền đến giọng nói: “Tên lính kia bắn chỉ thiên nhưng anh ta không dám đụng vào chúng tôi.”
“Mọi người mau vào đi!”
Bên trong bức tường, có người chạy tới cổng, mở nó ra từ bên trong.
“Ầm” một tiếng, đám đông nhanh chóng chen vào.
Nguyễn Ngưng muốn lùi ra sau nhưng tình thế lại không cho phép, cô cũng bị ép vào tường, lúc ngẩng đầu lên mới thấy cửa chính của tòa nhà chính vẫn đóng chặt.
Có ba người đứng trước bảo tàng, hai người lính có vũ trang và một ông già khoảng sáu mươi tuổi.
Họ đang chĩa súng vào đám đông, tạm thời không ai dám cử động.
Không gian bên trong rất lớn, hơn nữa không bị ai đẩy lên phía trước nên Nguyễn Ngưng lặng lẽ lùi sang một bên rồi quay đầu nhìn nơi Sở Định Phong đứng khi nãy.
Chỉ là không thấy Sở Định Phong đâu nữa.
Hệ thống nói: “Ký chủ, hắn nhân cơ hội không ai để ý đã dịch chuyển tức thời vào bên trong thư viện.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày, không nói gì.
Lúc này, ông lão đứng trước cửa lớn mở miệng: “Mọi người bình tĩnh! Trước tiên để tôi giới thiệu về mình một chút, hiện tại tôi là giám đốc của Thư viện, tôi là Lục Bình.”
“Không phải tôi muốn triệt đường sống của mọi người nhưng tôi hy vọng mọi người hãy ngẩng đầu lên nhìn thư viện này.”
Ông lão nói: “Đây là công trình mà quốc gia đã phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc và sức lực để xây dựng với hy vọng bảo đảm nền văn hóa của chúng ta có thể được lưu truyền dù là khi có thảm họa xảy ra.”
“Ở đây có tổng cộng hai mươi bốn triệu cuốn sách, là sự kết tinh của nền văn hóa kéo dài năm ngàn năm của chúng ta, chúng chứa đựng tâm huyết được ghi lại bằng từng nét bút lông của người xưa, và cả những ghi chép về sự cố gắng của con người hiện đại chúng ta. “
“Ngoài ra còn có những cuốn sách đặc biệt của tỉnh chúng ta, bao gồm cả gia phả và biên niên sử địa phương, là dấu vết sinh tồn do tổ tiên chúng ta để lại.”
“Hiện tại, chúng tôi đã nhận được tin Thư viện phía Tây Nam đã bị lũ lụt phá hủy, Thư viện phía Bắc cũng đang gặp nguy hiểm.”
“Mọi người cứ nhìn bên ngoài viện bảo tàng này đi, ở đó vẫn còn rất nhiều cây chết.”
“Tôi hy vọng mọi người sẽ suy nghĩ lại, cho dù cuối cùng chúng ta vẫn phải đốt nó và xóa đi dấu vết của hàng ngàn năm văn minh, chúng ta cũng nen dốc hết sức để nó tồn tại lâu hơn một chút.”
“Để lại hy vọng cho nền văn minh của chúng ta.”