Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 176




“Nhận được một vòng tay sao chép, đây là đạo cụ dùng một lần, có thể cướp lấy kỹ năng của đối phương bất cứ lúc nào, không xác định được kỹ năng.”

“Không xác định được kỹ năng là gì?” Nguyễn Ngưng tò mò.

Hệ thống nói: “Có nghĩa là không thể đoán trước được nó có thể sao chép kỹ năng gì, ví dụ ngài dùng nó với Trình Quý Lịch, có thể lấy được khả năng thành thạo súng ống, cũng có thể lấy được kỹ năng nấu nướng cẩu thả.”

Nguyễn Ngưng hoàn toàn thất vọng: “Vô dụng vậy sao?”

Hệ thống nói: “Ký chủ có thể phối hợp sử dụng với quay may mắn.”

Sao Nguyễn Ngưng có thể không tính đến trường hợp này chứ, nhưng mà đạo cụ kia rất quý hiếm, cô không muốn sử dụng một cách tùy tiện.

“Còn gì nữa không?” Nguyễn Ngưng hỏi.

Hệ thống: “Gói quà còn bao gồm mười mét khối không gian, mời ký chủ kiểm tra.”

Nguyễn Ngưng tặc lưỡi: “Ngươi cứ tự giữ lấy mà xai đi, mấy thứ cỏn con đó đừng làm phiền tới ta nữa!”

Cô bắt đầu nghiên cứu hai đạo cụ mới trong không gian.

Quay may mắn là một cái đĩa quay, bên trên mặt, phần chiếm diện tích lớn nhất là tăng thêm ba trăm điểm may mắn, sau đó lần lượt là năm trăm điểm, bảy trăm điểm, một ngàn điểm.

Cơ hội được một ngàn điểm là khoảng một phần trăm, bạn muốn lấy được nó, thì trước tiên phải có hai ngàn điểm may mắn đã.

Tiếp theo là vòng tay sao chép, cái này khá giống với vòng tay bạc, lúc muốn sao chép thì phải đeo nó vào cổ tay, sau đó tiếp xúc với mục tiêu.

Không sai, là tiếp xúc với mục tiêu, cũng có thể nói nó cũng có thể sử dụng được với cả động vật và thực vật.

“Nếu như ta sử dụng với gà, thì có thể học được cách gáy vào sáng sớm phải không?”

Hệ thống tò mò nghĩ: “Tại sao không phải là học được cách đẻ trứng nhỉ?”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Ý kiến này thật độc đáo.”

“Vậy nếu như sử dụng với thực vật, thì có thể học được cách quang hợp, sao đó không cần phải ăn cơm đúng không?”

Đáng tiếc đây đều là những ý nghĩ viễn vông, vẫn nên tìm kỹ năng thực tế tốt một chút, ví dụ như kỹ năng chữa trị của bác sĩ Châu, như vậy sau này không cần phải lo lắng việc bị bệnh nữa.

Dù sao ngày mai phải đi tìm Tôn Vĩnh Siêu để lấy hai mươi lăm ký bánh quy nén kia, đúng lúc có thể đi gặp bác sĩ Châu một chuyến.

Dù sao đi nữa thì lần nào Tôn Vĩnh Siêu cũng đều có thể mang đến sự bất ngờ cho cô, anh ta chính là là đối tác tốt nhất, và là công cụ hàng đầu.

Hôm sau, Nguyễn Ngưng mặc đồ xong, trang bị đầy đủ vũ khí chuẩn bị xuất phát đến trại tị nạn, không ngờ lại trùng hợp gặp anh lính lần trước ở dưới lầu.

Anh ta tới đây một mình, trên lưng còn mang một cái ba lô to, nhìn thấy Nguyễn Ngưng thì lập tức nở nụ cười.

“Cô Nguyễn, đại tá của chúng tôi bảo tôi mang cái này tới.” Anh ta đưa cái ba lô cho Nguyễn Ngưng.

Không ngờ còn mang tới tận cửa, Nguyễn Ngưng nhận lấy ba lô thì cười hì hì nói: “Cảm ơn, làm phiền anh tới đây quá.”

Nói xong, cô lấy ra vài cái bánh quy nén từ trong ba lô ra, muốn đưa cho anh ta.

Anh lính liên tục xua tay: “Đừng đừng, đây là phần thưởng dành cho cô, tôi không thể lấy được.”

“Đại tá của chúng tôi nói, lần hợp tác này cực kỳ thuận lợi, mặc dù thời gian có hơi lâu, nhưng thu hoạch được rất nhiều thứ tốt.”

“Lần sau có tin tức gì, thì có thể nói với ngài ấy.”

Nguyễn Ngưng thu tay, mỉm cười nói: “Nhất định nhất định.”

Anh lính lại nói: “Còn nữa, đại tá bảo tôi chuyển lời đến cô, đội ngũ đi đến phía Bắc đã xuất phát rồi, lần này Nghiêm Nhược Tuyết cũng ở trong đội ngũ, hy vọng có thể mang được tin tốt về.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã đến đây.”

Anh lính nở nụ cười: “ Không cần cảm ơn, những việc như thế này rất đơn giản.”

Đợi sau khi anh ta đi, Nguyễn Ngưng cầm lấy bánh quy nén quay lên lầu.

Lúc này hai anh em Trình Quý Khoan và Nguyễn Thứ Phong đã xuất phát đi tìm vật tư, chiều nay Nguyễn Ngưng còn phải đi gặp Ngô Đại Vĩ, nên không ra ngoài nữa.

Không ngờ đến buổi trưa, Nguyễn Thứ Phong lại đột nhiên quay về nhà.