Mọi người cười đến đau cả bụng, trong mắt của Vương Linh Hạ còn có cả nước mắt, mỉm cười ôm lấy con trai mình trêu ghẹo: “Còn không mau cảm ơn dì Nguyễn đi?”
Tần Việt cảm thấy hít thở khó khăn: “Cảm ơn dì Nguyễn.”
Nguyễn Ngưng cười ha ha đưa tất cả sách bài tập cho Tần Việt, xoa đầu cậu.
Đang nói chuyện, lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nam vang lên: “Nguyễn Ngưng có ở bên trong không, đại tá của chúng tôi đã họp xong rồi, nói muốn mời cô đến văn phòng làm việc của ngài ấy.”
Hai mắt của Nguyễn Ngưng lập tức sáng lên, nói với bác sĩ Châu và những người khác một tiếng, nhanh chóng mở cửa.
Người đến gọi cô chính là anh quân nhân gặp ở cửa vào lúc nãy, Nguyễn Ngưng không lôi kéo làm quen, chỉ đi sau anh ta đến khu vực văn phòng của trại tị nạn.
So với bên ngoài, thì ở đây ngăn nắp gọn gàng hơn nhiều, bầu không khí cũng càng thêm trang trọng và nghiêm túc, ai nấy đều rất hối hả.
Anh quân nhân đưa cô đến bên ngoài văn phòng, giơ tay lên gõ cửa.
Đợi bên trong vang lên tiếng mời vào, người quân nhân nói với Nguyễn Ngưng: “Cô tự đi vào đi, mệnh lệnh tôi nhận được chính là đưa cô đến đây.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười với anh ta: “Cảm ơn.”
Mở cửa ra, điều đầu tiên Nguyễn Ngưng cảm nhận được chính là hơi lạnh.
Không ngờ trong phòng không đốt lửa, Nguyễn Ngưng bất ngờ nhìn về phía Tôn Vĩnh Siêu, thấy anh ta ăn mặc giống như một con gấu Bắc Cực, đâu còn giống dáng vẻ ngang ngược như hồi đó nữa.
Càng làm cho Nguyễn Ngưng ngạc nhiên hơn là Nghiêm Nhược Tuyết cũng ở đây.
Hai người đang đứng trước tấm bản đồ, trông như là đang thảo luận về đường đi nào đó.
Thấy Nguyễn Ngưng, Tôn Vĩnh Siêu lộ ra nụ cười: “cô Nguyễn, cuối cùng cô cũng đến tìm tôi, tôi đã trông chờ rất lâu rồi.”
Nguyễn Ngưng cũng nở nụ cười tươi như khi gặp đối tác làm ăn, chào hỏi: “Anh Tôn, lâu rồi không gặp, tôi nghe bọn họ đều gọi anh là đại tá.”
“Đại tá gì chứ, bây giờ cũng đều là mây trôi, cũng phải chịu rét chịu đói như người thường mà thôi.” Tôn Vĩnh Siêu bảo Nguyễn Ngưng ngồi xuống băng ghế duy nhất ở trong phòng, tự mình rót cho cô một tách trà nóng.
Nói là trà nóng, chứ thực ra cũng gần như là lạnh ngắt, Tôn Vĩnh Siêu thở dài nói: “Xin lỗi, thật ra cái này là vừa mới chuẩn bị thôi, chỉ là không giữ được chút độ ấm nào.”
Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Tôn Vĩnh Diêu: “Tôi rất ít khi ở văn phòng, trong này cũng không có lửa, nhưng tôi thấy cô ăn mặc khá dày, ở một lát chắc không có vấn đề gì chứ?”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Nghiêm Nhược Tuyết đứng ở một bên không nói lời nào.
Nguyễn Ngưng nhìn tấm bản đồ treo trên tường: “Hai người vừa mới thương lượng cái gì vậy, trại tị nạn của chúng ta có hoạt động gì mới sao?”
Tôn Vĩnh Siêu sảng khoái nói: “Cũng không phải là chuyện cơ mật gì, cô Nguyễn cô cũng có thể giúp nghiên cứu một chút, chúng tôi muốn phái một tiểu đội đi trước đến tỉnh Hắc Hải, cô cảm thấy nên đi như thế nào?”
Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Trong tình huống này mà đi đến cao nguyên sao?”
Tôn Vĩnh Siêu thở dài, lần này là tiếng thở dài tận đáy lòng, không phải là dáng vẻ giả vờ giống Nguyễn Ngưng.
Anh ta nặng nề nói: “Sau đợt rét đậm vừa qua, chúng tôi đã mất liên lạc với bộ phận chỉ huy của tỉnh Hắc Hải, bây giờ không biết tình hình cụ thể của bọn họ, bên đó là hậu phương lớn của chúng tôi, chúng tôi bắt buộc phải nhanh chóng khôi phục các kênh liên lạc.”
Nguyễn Ngưng liếc nhìn Nghiêm Nhược Tuyết, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi vừa trên đường đến, nhìn thấy nạn dân ra ngoài tìm vật tư, theo lý mà nói thì bây giờ không thiếu đồ ăn.”
“Bảo bọn họ ra ngoài, là bởi vì quân đội của chúng tôi ở đây bị tổn thất nghiêm trọng, không có cách nào tổ chức công việc nào khác ngoài an ninh.”