Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 166




Triệu Na Na lấy hết can đảm, hỏi cô: “Cô sống ở dưới núi sao? Bây giờ tình hình ở bên ngoài như thế nào, có phải mọi người vẫn đang bị bệnh đúng không?”

Nét mặt của Nguyễn Ngưng ngập tràn sự bất ngờ: “Cô không biết sao? Có thể là vì thời tiết quá lạnh, vi rút cũng bị đông chết hết rồi, bây giờ không còn dễ lây lan như trước nữa.”

“Thời tiết lạnh như vậy cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo đây, cô nói so với chết vì bệnh thì chết cóng có khổ hơn không?”

Triệu Na Na nghe thấy lời này, bỗng không kìm được nước mắt: “Còn tốt hơn là bị người khác ép chết.”

Câu nói đó của Nguyễn Ngưng chỉ mang tính chất cảm thán, không ngờ cô gái trước mặt lại nghĩ đến bản thân mình: “Cô gái à, có phải cô đang gặp nỗi khổ gì đúng không? Đừng cứ giữ mãi điều đó ở trong lòng, thế giới bây giờ quá loạn rồi.”

“Chúng ta đừng quan tâm cái gì hết, điều quan trọng nhất chính là phải kiên cường sống tiếp.”

Đôi mắt của Triệu Na Na thất thần: “Thật sao, điều quan trọng bây giờ thật sự là kiên cường sống tiếp sao?”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Đương nhiên là quan trọng rồi, nếu như cô gặp điều gì khó khăn, hoặc là không thể chịu nổi thời tiết rét lạnh, thực ra có thể đi đến trại tị nạn, nó nằm ở sân vật động của thành phố đấy.”

Ánh mắt của Triệu Na Na phát sáng: “Trại tị nạn vẫn còn tồn tại sao, không phải tất cả đều đã bị bệnh chết hết rồi sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Không có, vẫn còn rất nhiều người sống, rất nhiều người tôi biết đều đã đi đến trại tị nạn, một thân một mình trong hoàn cảnh này rất khó sống sót.”

Triệu Na Na lầm bẩm: “Đúng vậy, quá khó để tiếp tục sống.”

Nguyễn Ngưng thấy nói cũng đã tương đối rồi, lấy ra một túi bánh quy nén từ trong cái ba lô của mình: “Cô gái à, tôi thấy chúng ta có thể gặp nhau là do duyên phận, số đồ ăn này tôi cho cô nhé.”

Cô ngồi xổm xuống, đặt bánh quy nén xuống dưới đất.

Triệu Na Na lập tức nói: “Như vậy sao được, tôi biết đồ ăn bây giờ rất quý giá, cô mau lấy về đi.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Cô vẫn chưa biết, đợt này có rất nhiều người bị lạnh chết, bây giờ lương thực tương đối nhiều.”

“Nhưng có điều không biết phải làm gì khi số hàng tích trữ này ăn hết.”

Nguyễn Ngưng thở dài: “Bánh quy tôi để ở đây, tôi đi chặt cây đây.”

Nói xong, cô quay người đi.

Triệu Na Na do dự một hồi lâu, sau khi xác nhận không nhìn thấy Nguyễn Ngưng, thì mau chóng giấu bánh quy nén đi.

Dạo gần đây Sở Định Phong đi sớm về muộn, nói là ra bên ngoài tìm đồ ăn, nhưng chỉ mang một tý đồ về.

Triệu Na Na và em trai vốn ăn chẳng đủ no.

Nếu như không phải hôm nay nghe Nguyễn Ngưng nói đồ ăn ở dưới núi không khan hiếm như vậy, Triệu Na Na vẫn luôn bị qua mắt thì cô ta vẫn ngu muội vẫn tin rằng ngày nào Sở Định Phong cũng đều rất vất vả.

“Không phải là ra ngoài tìm phụ nữ đấy chứ?” Triệu Na Na cực kỳ chán ghét: “Sao lại thể loại người đàn ông như vậy chứ, trong tình hình này vẫn còn nghĩ đến vấn đề tầm thường đó.”

“Mình chắc chắn phải nghĩ cách sống tiếp, không thể để mẹ chết vô ích được.”

Bên kia, Nguyễn Ngưng đợi nửa tiếng, biết Triệu Na Na đã quay về biệt thự, cô quyết định dừng tại đây, đi về nhà.

Hệ thống tò mò nói: “Ký chủ, ngài đến gặp cô ta là có ý gì, muốn cô ta bỏ Sở Định Phong để đến trại tị nạn sao?”

Nguyễn Ngưng giải thích: “Điều đó thì không đúng, mặc dù Triệu Na Na còn nhỏ tuổi nhưng không phải là đồ ngốc, sẽ không thực sự tin tưởng ta, ta chỉ đang úp mở nói với cô ta rằng Sở Định Phong đang đối xử khắc nghiệt với hai chị em bọn họ.”

“Nếu cô ta dẫn theo em trai đến trại tị nạn cũng không có lợi lộc gì, trong lòng cô ta nên biết rõ.”

Hệ thống nói: “Vậy mục đích của ngài đến gặp cô ta là gì?”

Nguyễn Ngưng bật cười: “Đương nhiên là làm quen, rồi từ từ gây dựng cảm tình, sau đó đồng lòng hợp sức tiêu diệt tên đàn ông chó má kia rồi.”

Hệ thống ồ lên một tiếng.