Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 145




Chu Tố Lan líu lưỡi: “Mới ba tháng không gặp mà con đã lợi hại như vậy?”

Nguyễn Ngưng cười ha hả: “Đều nhờ cha mẹ giáo dục tốt.”

Chu Tố Lan tức giận: “Mẹ có dạy con bắn súng không? Nhưng hết cách rồi, thế giới này khác với nơi chúng ta từng sống, mẹ đi theo con sang làm quen với bọn họ.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Hai người đeo khẩu trang đi sang căn hộ 1802, người mở cửa là Trình Quý Khoan.

Thấy bên cạnh Nguyễn Ngưng còn có người khác, anh có hơi ngạc nhiên: “Nguyễn Ngưng, vị này là?”

Nguyễn Ngưng giới thiệu: “Đây là cha và mẹ tôi, hai người bọn họ từ dưới huyện lên đây tìm tôi.”

Đầu của Trình Quý Khoan dường như bị tạm ngừng trong hai giây, nhưng cuối cùng anh vẫn chấp nhận lời giải thích này: “Vậy sao, nếu thế thì cũng không dễ dàng gì, chúc mừng cô đã đoàn tụ với gia đình, dì và chú vất vả rồi.”

Chu Tố Lan nói: “Không vất vả, chỉ cần có thể nhìn thấy con bé là tốt lắm rồi.”

Không biết vừa rồi Trình Quý Lịch đang bận chuyện gì, nghe thấy có tiếng động, cô ấy vội vàng chạy ra khỏi phòng, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Ngưng Ngưng, đây là mẹ cậu hả? Tốt quá!”

Nguyễn Ngưng mỉm cười giới thiệu với Chu Tố Lan: “Đây là Trình Quý Lịch, cô ấy là bạn tốt mà con mới quen được ở đây.”

Chu Tố Lan mỉm cười nhìn cô bé xinh đẹp trước mắt: “Nhìn có vẻ là một đứa trẻ hoạt bát, cởi mở, lại còn rất xinh nữa.”

Trình Quý Lịch cười tủm tỉm: “Dì cũng rất đẹp, còn rất có khí chất, nếu Ngưng Ngưng không nói con còn không nghĩ tới dì là mẹ của cậu ấy, cứ nghĩ là chị của cậu ấy đến đây tìm cậu ấy.”

Chu Tố Lan vui đến mức miệng cười toe toét.

Nguyễn Ngưng ở trong lòng tặc lưỡi một cái: “Hai người đừng có khen qua khen lại nữa, Quý Lịch, hôm nay tớ sang đây là vì có chuyện muốn nói với cậu.”"

Trình Quý Lịch bày ra vẻ mặt tò mò: “Chuyện gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Cậu có cảm giác được hôm nay nhiệt độ lại giảm xuống không?”

Trình Quý Lịch bối rối nói: “Hình như là thế, nhưng gần đến tháng mười hai rồi, lại còn mưa lâu như vậy, trời mới nắng được hai ngày nên nhiệt độ khó mà ấm lên được đúng không?”

Nguyễn Ngưng quay sang nhìn Trình Quý Khoan.

Trình Quý Khoan nhíu mày: “Xem ra nhiệt độ vẫn chưa tăng lên, trước đây mỗi lần mặt trời mọc đều sẽ ấm hơn.”

Nguyễn Ngưng thở dài nói: “Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ cảm thấy có gì đó bất thường, trong lòng cứ thấy là lạ, luôn lo lắng hết mưa chưa phải là kết thúc.”

Sắc mặt Trình Quý Khoan trầm xuống, vẻ mặt trở nên nặng nề.

Nguyễn Ngưng không thể tiết lộ nhiều hơn: “Quý Lịch, lát nữa cậu xuống nhà 1701, bảo với bọn họ, nếu hôm nay nhiệt độ vẫn không ấm lên thì nên chú ý nhiều hơn, e rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

Trình Quý Lịch gật đầu: “Được.”

Những gì cần nói cũng đã nói xong, Nguyễn Ngưng lập tức tạm biệt về nhà.

Chu Tố Lan tò mò nói: “Bọn họ sẽ nghe lời con sao?”

“Bọn họ nghe xong sẽ chắc nâng cao cảnh giác hơn, chứ sẽ không nghĩ đến chuyện tối nay nhiệt độ sẽ xuống thấp ở trên diện rộng.” Nguyễn Ngưng nói: “Cứ đợi đến tối đi.”

Chu Tố Lan gật đầu.

Tiếp theo, cả hai bắt đầu nghiên cứu cách trồng trọt.

Lúc tích trữ vật tư, Nguyễn Ngưng chỉ nghĩ Chu Tố Lan sẽ làm một vài việc vặt nên cô chỉ để dành một ít vật dụng làm vườn, không ngờ mẹ cô lại có một không gian trồng trọt rộng một mẫu, không biết với những vật dụng làm vườn này liệu cô có thể canh tác đất nông nghiệp không.

Lúc này hệ thống nói: “Ký chủ đừng lo, chúng ta cung cấp dịch vụ thông minh tự động, ký chủ chỉ cần cung cấp hạt giống, nước và phân bón, còn những việc khác không cần ký chủ phải bận tâm.”

Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Không tệ, không tệ, vẫn là ngươi giỏi nhất.”

Hệ thống: “Mời ký chủ quy hoạch đất đai, tinh linh bé nhỏ sẽ hết lòng phục vụ ngài.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ, chúng ta trồng nửa mẫu khoai tây, hai sào bắp cải, còn lại là rau diếp, rau mùi, hoa cúc các loại, có được không?”

Chu Tố Lan: “Mẹ nghe theo con.”