Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 144




Nguyễn Ngưng nhìn Chu Tố Lan: “Hai mẹ con chúng ta phải treo thứ gì đó lên cửa sổ để ngăn gió lạnh lọt qua khe hở.”

“Mặt khác, cũng phải nhanh chóng tận dụng không gian để trồng trọt, thời gian sinh trưởng của lúa quá dài, con nghĩ trước cứ trồng khoai tây đã, sau đó trồng thêm vài cây ăn quả và ít rau xanh ở xung quanh.”

Chu Tố Lan đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Bữa cơm này không mất nhiều thời gian lắm, dù sao bây giờ cũng đã khuya rồi, ngày mai còn phải làm nhiều chuyện như thế, phải ngủ sớm dậy sớm.

Chu Tố Lan dứt khoát vứt bỏ ông chồng nhà mình, buổi tối ngủ chung với Nguyễn Ngưng.

Hai mẹ con thì thầm tâm sự với nhau.

Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Ngưng tỉnh lại, Chu Tố Lan đã không còn nằm cạnh cô.

Cô lấy điện thoại ra xem đồng hồ, mới sáu giờ sáng.

Nguyễn Ngưng vừa rời giường vừa gọi mẹ, chỉ nghe giọng nói của Chu Tố Lan từ ban công phòng khách truyền đến: “Mẹ và cha con đang xem nước.”

Nguyễn Ngưng cũng đi qua.

Chuyện tầng sáu bị ngập đã kéo dài gần ba tháng, Nguyễn Ngưng cũng đã tập thành thói quen.

Nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan nhìn thấy cả thành phố biến thành “Đại dương mênh mông” nên cả hai đứng ngẩn người ở trước cửa sổ một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

“Nhiều nước như vậy, nếu muốn làm ngập tầng sáu thì mực nước cũng phải cao tới hai mươi mét.” Nguyễn Thứ Phong sợ hãi than: “Mực nước cao hai mươi mét là khái niệm gì chứ.”

Chu Tố Lan thấy có không ít người mang theo đồ dùng đi ra ngoài: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tìm đồ ăn, tìm đồ dùng và củi lửa.”

Cô giải thích về tảo cũng như cách chính phủ thu gom và bảo quản tảo.

“Muốn sống sót trong thế giới này thật sự quá khó, ngay cả những thiên tai mà chúng ta phải gánh chịu trong quá khứ cũng chưa bao giờ đến mức này.” Chu Tố Lan nói.

Nguyễn Ngưng ôm lấy vai bà.

Nguyễn Thứ Phong thở dài: “Chúng ta đừng nhìn nữa, mau đi làm việc thôi.”

Nguyễn Thứ Phong là một người có khả năng vận động rất mạnh, ông không học hành nhiều, mười sáu tuổi đã ra ngoài làm việc, làm thợ sửa ô tô, học mạch điện, chuyển gạch ở công trường, sau đó thì trở thành một quản lý nhỏ, từ một chàng trai nông thôn với hai bàn tay trắng lột xác thành dân thành phố.

Căn nhà đầu tiên mà ông sỡ hữu là nhờ làm việc ở công trường, lúc ấy chủ đầu tư dự án không có tiền nên đã dùng căn nhà này để trả lương, cứ thế Nguyễn Thứ Phong bỗng nhiên có một căn nhà rộng năm mươi mét vuông ở trong thành phố.

Sau đó, giá nhà đất tăng vọt khiến Nguyễn Thứ Phong sợ đến choáng váng.

Nguyễn Thứ Phong đã làm việc trong lĩnh vực sửa chữa nhà ở hai mươi năm, từng tham gia vô số dự án, với mối quan hệ “nội bộ” của mình, ông ấy nắm trong tay ba căn nhà và một mặt tiền cửa hàng ở thành phố.

Chu Tố Lan mở một siêu thị nhỏ ở đây, vì không phải tiền thuê nhà nên mỗi tháng bà ấy có thể tiết kiệm được một ít chi phí.

Đã nói là làm, một nhà ba người bắt đầu hùng hục làm việc.

Trước tiên, Nguyễn Ngưng lấy máy phát điện diesel, bình ắc quy, bếp lò và xi măng ra, sau đó đưa toàn bộ cho Nguyễn Thứ Phong, bảo cần giúp thì cứ gọi cô.

Nguyễn Thứ Phong nói: “Không thành vấn đề, con lấy cho cha một vài dụng cụ nữa, cha đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ con giao.”

Lúc này, Chu Tố Lan nói trong nhà ẩm ướt quá, muốn mang chăn nệm ra phơi nắng một chút.

Cũng may nắng ở tầng mười tám khá tốt, Nguyễn Ngưng tận dụng không gian để chuyển đệm ra ban công, vừa dễ dàng vừa đỡ tốn sức.

Trong lúc hai mẹ con thảo luận phải phân chia trồng trọt thế nào, Nguyễn Ngưng đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ chờ con chút, con qua nhà kế bên xem một tí.”

Chu Tố Lan tò mò nói: “Mấy đứa là hàng xóm hả, con quen bọn họ sao?”

Nguyễn Ngưng giải thích: “Bây giờ tụi con là đối tác chiến lược, cùng nhau ra ngoài tìm vật tư.”

Sau đó, cô giới thiệu sơ qua về thân phận của hai người họ, đặc biệt là chuyện trong tay họ có súng, họ cũng đưa cho cô một khẩu súng.