Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 139




Hệ thống nói: “Ta chỉ đưa cho ngài một lựa chọn thôi, ký chủ có thể tự mình tham khảo.”

Nguyễn Ngưng chợt nảy ra chủ ý, cảm thấy hệ thống nhà mình sẽ không làm gì mà không có mục đích rõ ràng: “Được rồi, cứ chọn hạt giống đi.”

Sau khi quay lại khu chung cư, Nguyễn Ngưng nói ra điều kiện của mình, bác sĩ Châu vô cùng kinh ngạc: “Bạn của cô cần hạt giống làm gì, bây giờ chỗ nào cũng bị ngập. Cho dù có ở trên núi, nhưng với thời tiết mưa hoài không ngớt này thì hạt giống cũng không nảy mầm nổi.”

Nguyễn Ngưng chối bỏ trách nhiệm: “Sao tôi biết cậu ấy nghĩ cái gì, dù sao cậu ấy cũng đòi hạt giống, một thuyền hạt giống.”

Bác sĩ Châu có hơi do dự: “Được rồi, để tôi giúp cô thương lượng, những thứ này chắc chắn sẽ được dự trữ với số lượng lớn, bọn họ sẽ vui vẻ dùng nó để đổi thuốc, sẽ không làm khó người khác đâu.”

Nguyễn Ngưng cũng hy vọng là như thế, sau đó cô nói cho bà ấy chỗ cất thuốc, giấu ở phòng nào, góc nào và dùng gì để che nó lại.

“Đến lúc đó dì cứ bảo bọn họ để hạt giống ở lại căn phòng kia là được, bạn của tôi sẽ tự mình đến lấy.”

Bác sĩ Châu gật đầu.

Sau đó, Nguyễn Ngưng sợ có người theo dõi mình nên ở trong nhà suốt năm ngày.

Tối hôm nay, thừa dịp trời tối cô lén lút ra khỏi nhà, đi lên núi.

Hy vọng mấy người đó đã rút lui, không làm khó cô, hơn nữa giá mà cô đưa ra không quá cao, chỉ cần một thuyền hạt giống thôi, trong tận thế số hạt giống đó cũng không bán được bao nhiêu tiền.

Nguyễn Ngưng cẩn thận đi về căn nhà bên kia, đảm bảo không có một chút âm thanh nào.

Hệ thống cũng giúp theo dõi: “Ký chủ, xung quanh không có ai.”

Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, đi đến nhà kho bỏ hoang kia, vừa nhìn vào cô đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho nghẹn họng chỉ biết trố mắt đứng nhìn.

Trước mặt là một núi hạt giống nhỏ.

Xem ra bọn họ có định nghĩa khác nhau về chữ “thuyền” trong một con thuyền.

Đừng nói là người liên lạc phía chính phủ nghĩ con thuyền mà cô nói chính là thuyền chở dầu đấy?

“Nhiều hạt giống thế này, ta có trồng mười kiếp cũng không hết?” Nguyễn Ngưng hết sức kinh ngạc: “Tại sao còn có hạt giống cây ăn quả, không phải mấy loại này đều trồng từ cây giống sao?”

“A, có cả hạt giống thuốc Đông y nữa?”

“Được, được, vừa hay ta không có trữ mấy cái này, trong không gian cũng chỉ có hai gốc rễ bản lam, vấn đề là ta không biết phối thuốc Đông y.”

“Bách hợp? Được rồi, ta cũng có tâm trạng trồng hoa.”

“Còn đống hạt giống của các loài thực vật hoang dã nhiệt đới này là sao vậy? Có phải họ đã chuyển hết cả hạt giống trong ngân hàng gen tới đây không thế?”

Hệ thống do dự: “Có lẽ là thế?”

Nguyễn Ngưng tính toán thể tích của không gian, phát hiện trong tháng này đã tăng thêm ba trăm mét khối, cộng thêm thể tích còn lại trước đó, tổng cộng là chín trăm mét khối, cô không biết có đủ để chứa mấy cái này không.

Mặc kệ, cứ cất vào trước đã.

Nguyễn Ngưng bắt đầu chạm liên tục vào hộp hạt giống, thu rồi lại thu, cho đến khi nhét đầy chín trăm mét khối.

Lúc này vẫn còn khoảng ba mươi bốn hộp chưa được cất vào, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhét rồi lại nhét.

Cuối cùng cũng bỏ hết hạt giống vào trong không gian, bỗng nhiên Nguyễn Ngưng cảm thấy rất vui.

Nếu một ngày thiên tai qua đi, cô sẽ tìm nơi nào đó để sống, ngày qua ngày trồng lúa chăm hoa, sống một cuộc sống nông thôn với cha mẹ.

Sau khi trời sáng, Nguyễn Ngưng không về luôn mà đi vào núi hái rau rừng, dự định mang mười ký về chia cho mọi người.

Lúc cô quay lại khu chung cư cũng đã gần mười một giờ, thuyền trao đổi vật tư hằng ngày cũng đã tới.

Mỗi con thuyền nhỏ cách xa nhau ít nhất một mét, bên cạnh còn có sĩ quan cầm súng đứng canh gác, xem ai không tuân thủ quy định.

Chiếc thuyền chất đầy tảo, chắc chắn nặng hơn mười ký.

Nguyễn Ngưng đã nghe Trình Quý Lịch nói qua, hai ngày nay chính phủ đã thông qua chính sách dùng tảo để đổi thuốc hạ sốt, nhưng bốn mươi ký mới đổi được một viên, hơn nữa mỗi người cũng chỉ có thể đổi được một viên.