Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 138




Bác sĩ Châu lắc đầu: “Đâu đến mức phải chịu chết, dù sao cũng sẽ có cách thôi.”

Châu Lượng Lượng cắn răng: “Mẹ muốn đi cũng được, nhưng con sẽ đi cùng mẹ.”

“Con không phải bác sĩ cũng chẳng phải y tá, con đến đó làm gì? Người ta cũng sẽ không nhận con.” Bác sĩ Châu nói: “Con ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, phải nghe lời chú Vưu có biết không.”

Châu Lượng Lượng khó chịu: “Đều do con vô dụng, biết vậy trước đây con đã học y, học vật lý làm gì chứ!”

Bác sĩ Châu khẽ thở dài, bây giờ bà ấy không có hứng thú tranh luận chuyện này với con trai mình.

Nguyễn Ngưng đột nhiên nói: “Dì Châu, tôi có chuyện muốn nói với dì, có thể vào phòng nói chuyện một chút không?”

Bác sĩ Châu nhìn cô với vẻ bất ngờ, gật đầu: “Được.”

Sau khi vào phòng, Nguyễn Ngưng nói: “Bác sĩ Châu, tôi cũng không quanh co lòng vòng với dì nữa, thật ra tôi có một người bạn trước đây mở tiệm thuốc, lúc mưa to ập đến, cậu ấy đã nhanh chân chuyển rất nhiều thuốc hạ sốt về nhà.”

Bác sĩ Châu vô cùng kích động: “Thật không?”

“Thật, ước chừng có khoảng bốn trăm hộp thuốc hạ sốt, hai trăm lọ thuốc nướ hạ sốt cho trẻ em và nhiều loại thuốc trị cảm khác.” Nguyễn Ngưng nói: “Nhưng dì cũng biết giá cả hiện tại của thuốc rồi đó, một lọ thuốc cũng có thể thay đổi cả cuộc đời của một người.”

Bác sĩ Châu nói: “Tôi biết nó rất đắt, nhưng cô có ý gì?”

“Bạn của tôi không muốn ra mặt, nếu dì đã muốn đến trại tị nạn thì không bằng dì nhận số thuốc này là của dì đi, cậu ấy có thể chia cho dì 3:7.”

Bác sĩ Châu lập tức nói: “Tôi không quan tâm chia nhiều hay chia ít, có chia hay không cũng không quan trọng, lô thuốc này thực sự rất quý giá, có thể cứu được mạng sống của rất nhiều người.”

“Tôi cũng sẵn sàng đảm nhận trách nhiệm này, đến lúc đó nếu chính phủ có hỏi, tôi sẽ nói bản thân mở tiệm thuốc, dù sao bây giờ cũng không tra ra được, tôi có rất nhiều đồng nghiệp sau khi về hưu sẽ mở phòng khám hoặc là hiệu thuốc.”

Nói tới đây, nét mặt bác sĩ Châu thoáng vẻ khó xử: “Tôi không biết chính phủ có thể cho bao nhiêu vật tư, cũng không biết bạn của cô muốn cái gì.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, tôi đi bàn bạc với người bạn đó, trước mười một giờ tôi sẽ cho dì một câu trả lời chính xác.”

Thái độ của bác sĩ Châu rất quyết liệt, nghiêm túc nói: “Được! Dù bạn của cô có muốn cái gì thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để có được nó.”

Sau đó, Nguyễn Ngưng và bác sĩ Châu đi ra khỏi phòng, tất cả mọi người đều nhìn hai người với ánh mắt tò mò.

Bác sĩ Châu giận tái mặt, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, lo chuyện mình cho tốt đi. Tiểu Tần, Tiểu Vưu, hôm nay hai đứa không phải làm bài tập toán à?”

Hai đứa trẻ lập tức bày ra vẻ mặt như trời sụp.

Nguyễn Ngưng cho hai đứa ánh mắt đồng tình, đã đến tận thế mà vẫn còn phải làm bài tập toán, thật sự là...

Trong không gian của cô còn rất nhiều sách bài tập, lần sau tìm cơ hội đưa cho bọn nó vài quyển.

Sau đó, Nguyễn Ngưng tìm đại một lý do đi ra ngoài.

Đầu tiên, cô phải tìm một chỗ để lấy thuốc ra, phải là một nơi hẻo lánh, nếu bị người khác phát hiện chắc chắn sẽ xong đời.

Bây giờ có rất ít chỗ không bị ngập, Nguyễn Ngưng chỉ việc đi đến ngọn núi nơi tên cướp lần trước ở, tìm một căn nhà bỏ hoang rồi giấu thuốc vào bên trong.

Thứ hai, cô cần suy nghĩ xem nên đổi lấy cái gì.

Nếu ít quá thì sẽ rất kỳ lạ.

Nếu nhiều quá thì cũng không cần thiết.

Thực ra, Nguyễn Ngưng vẫn có thể đòi vàng như trước, nhưng bây giờ mà đổi thuốc lấy vàng thì chỉ có kẻ ngốc mới làm.

Không cần thêm thức ăn nữa, đồ ăn đã ít rồi, đối với cô mà nói cũng vô dụng.

Cái gì vừa tiện giao dịch mà cô vừa cần nhỉ?

Hệ thống nói: “Có thể đổi súng không?”

Nguyễn Ngưng: “Có thể, sau đó ta sẽ đợi bị bắn chết.”

Hệ thống im lặng một lát: “Ta cảm thấy ký chủ có thể đổi lấy hạt giống.”

Nguyễn Ngưng ngu ngơ: “Chắc chắn dùng thuốc có thể đổi được rất nhiều rất nhiều hạt giống, nhưng ta cần nhiều hạt giống như vậy để làm gì?”