Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 135




Hệ thống: “Đúng vậy.”

Nguyễn Ngưng có hơi xúc động: “Còn có thể làm mới bảy ký rưỡi gạo, bảy mươi tám bình nước khoáng, bảy ký rưỡi cân thịt heo và một ký rưỡi sầu riêng?”

Hệ thống: “Không tệ đâu, ký chủ.”

“F*ck!” Nguyễn Ngưng đã mất đi văn minh và phép lịch sự thường ngày, cách duy nhất để bày tỏ tâm trạng hiện tại của cô là: “Vậy không phải ta giàu to rồi sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy! Chúng ta giàu to rồi!”

Nguyễn Ngưng cười thành tiếng.

Cô quyết định ngày mai sẽ đi lấy thêm một ngàn tấn nước!

Ngoài ra còn có sáu trăm viên đạn được làm mới mỗi ngày, đồng nghĩa với việc cô có thể có hàng chục nghìn viên đạn cùng một lúc.

Nếu súng cũng có thể làm mới thì quá tuyệt rồi, tiếc quá đi mất.

“Bây giờ Sở Định Phong chỉ còn lại một viên đạn thôi, đúng không?” Nguyễn Ngưng đột nhiên hỏi.

Hệ thống nói: “Không sai, dù sao nam chính cũng vẫn còn chút lý trí, không thể nào bắn hết đạn được.”

“Vận may của hắn thật sự quá tốt, vậy mà vẫn để hắn chạy thoát.”

Nguyễn Ngưng thầm oán hận một chút, nhưng chẳng bao lâu sau cô đã vui vẻ trở lại: “Nhưng vận may tốt thì sao chứ, bây giờ cũng không có nhà để về.”

“Đáng tiếc bây giờ cốt truyện đã hoàn toàn trật đường ray, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”

Hệ thống an ủi: “Không sao, ta có thể giúp ký chủ theo dõi hắn.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi, ngươi chính là bé yêu của ta, ta yêu ngươi nhất.”

Hệ thống mắc cỡ: “Ngài cũng là chủ nhân mà ta yêu nhất, ta ngưỡng mộ tài năng và trí thông minh nhạy bén của ngài, ta sẽ dốc hết sức phục vụ ngài.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ về cuộc trò chuyện giữa hai người, cuối cùng cũng hiểu được tại sao hệ thống này lại thích thổi rắm cầu vồng đến vậy.

Đây không phải chủ nhân thế nào thì vật sẽ thế đó sao?

Xem ra sau này cô phải khiêm tốn hơn một chút.

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng đến chỗ trao đổi vật tư như thường lệ, thái độ của Tôn Vĩnh Siêu không còn hống hách như trước mà nở nụ cười thật tươi chào đón cô.

Nguyễn Ngưng cũng cười lại với anh ta: “Lãnh đạo, thế nào, tôi không lừa anh đúng không?”

Tôn Vĩnh Siêu nói: “Lãnh đạo gì mà lãnh đạo, gọi tôi là anh Tôn được rồi.”

Anh ta dừng một chút: “Cô đi theo tôi.”

Vẻ mặt Trình Quý Lịch tò mò, Nguyễn Ngưng cho cô ấy một ánh mắt yên tâm sau đó đi theo Tôn Vĩnh Siêu đến góc thuyền lớn.

Dựa theo giao hẹn, Tôn Vĩnh Siêu đưa cho cô hai ký rưỡi bánh quy nén: “Tin tức hôm qua rất chính xác, sau này nếu còn tin tức nào như vậy, có thể đến tìm tôi.”

Nguyễn Ngưng cầm bánh quy nén lên nhìn thử, giả bộ rất hài lòng: “Đương nhiên, lần này hợp tác vui vẻ như vậy, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội khác để hợp tác.”

Tôn Vĩnh Siêu nói chuyện với cô thêm vài câu rồi hai người chia tay nhau.

Sau khi cô quay lại thuyền cao su, Trình Quý Lịch tò mò hỏi: “Ngưng Ngưng, vừa rồi cậu với viên sĩ quan kia đó đã nói gì vậy? Hai người quen nhau từ khi nào thế?”

Nguyễn Ngưng ra vẻ thần bí: “Chuyện này tạm thời chưa thể nói cho cậu biết, dù sao từ nay về sau anh ta sẽ là người kết nối của tớ.”

“Woa!” Trình Quý Lịch nịnh nọt nói: “Tốt quá, Ngưng Ngưng, cậu giỏi thật đấy, quả nhiên đi với cậu là quyết định đúng đắn nhất.”

Nguyễn Ngưng cười ha hả.

Buổi chiều, cô lại đi đến hồ chứa nước.

Lần này cần thu một ngàn tấn, có vẻ khá nhiều, không biết có gây ảnh hưởng gì đến hồ chứa nước và làm mực nước giảm xuống không?

Sự thật đã chứng minh, Nguyễn Ngưng nghĩ quá nhiều, bởi vì mưa liên tục mấy ngày nên nước đã tràn ra khỏi hồ từ lâu, chút ít nước cô lấy đi chỉ làm cho quá trình tràn nước chậm đi mà thôi.

Đột nhiên Nguyễn Ngưng có một suy nghĩ, nếu cô có một không gian vô hạn và liên tục thu thập nước, liệu cô có thể thu hết nước mưa trong thời kỳ tận thế không?

Nhưng ý nghĩ này cũng quá kỳ lạ.

Lần lấy nước lần này không thu được thêm con cá nào, có vẻ như đội tìm vật tư của chính phủ đã đến đây và bắt hết cá.

Những ngày tiếp theo, trời vẫn còn mưa nhẹ, người dân bắt đầu quen với việc vớt rong biển hàng ngày để đổi lấy vật tư.