Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 130




“Ở chỗ tôi có sổ, tôi sẽ viết lại số cân còn thừa của hai người, lần sau gom đủ thì lại đổi tiếp.”

Trình Quý Lịch nhìn Nguyễn Ngưng, Nguyễn Ngưng nói: “Chúng tôi đã để dành thức ăn cho ngày hôm nay rồi nên cứ gửi ở chỗ của anh đi.”

Nhân viên đưa cho bọn họ nửa ký bánh quy nén rồi dặn dò: “Giữ cho tốt, hai người là con gái, trên đường trở về nhớ phải cẩn thận, đừng để bị người khác theo dõi.”

Vừa thấy bánh quy nén, hai mắt Trình Quý Lịch liền sáng lên, cô ấy cười tủm tỉm nói: “Tôi biết rồi! Cảm ơn anh.”

Người sĩ quan đứng bên cạnh liếc nhìn hai người, sau đó nhìn đám tảo trên bàn, rồi quay sang chỗ khác.

Hai người Nguyễn Ngưng cầm bánh quy nén quay lại lầu mười tám, sau đó Trình Quý Lịch đưa cho cô ba miếng: “Chúng ta cùng nhau đi vớt tảo, anh tớ nói nên chia đôi, hôm nay cậu lấy ba miếng, ngày mai tớ lại lấy ba miếng, hoàn mỹ.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát rồi nói: “Gần đây anh của cậu đưa cho tớ rất nhiều củi, tớ có nên trả thù lao cho anh ấy không?”

Trình Quý Lịch chân thành nói: “Ngưng Ngưng, một cô gái như cậu sống một mình cũng không dễ dàng gì, hơn nữa cậu đã giúp hai anh em tớ rất nhiều, anh em tớ chẳng phải cũng nên giúp cậu một chút sao? Cậu đừng khách sáo quá.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười, nhận lấy bánh quy nén: “Được rồi, có cơ hội tớ sẽ dẫn cậu theo.”

Hôm nay Trình Quý Lịch rất vui vì nhận được bánh quy nén, chỉ một câu nói cũng đã có thể chọc cô ấy cười.

Buổi chiều, hai người khá rảnh.

Cả hai luyện bắn cung với nhau, lúc nào mệt thì nằm xuống tán dóc.

Buổi tối, Nguyễn Ngưng bật đèn ngủ, mở quyển [Tôi ở tận thế dựa vào con đàn cháu đống cứu toàn gia tộc] ra.

Theo tiểu thuyết, tối nay sẽ có một bước ngoặt nhỏ diễn ra.

Bây giờ khu chung cư của Nguyễn Ngưng cách khu chung cư của Sở Định Phong quá xa, bởi vì quá trình vận chuyển xảy ra vấn đề nên ngày mai bên chỗ của họ mới được trao đổi bánh quy nén.

Đoàn Thiên Lang cảm thấy “rau hẹ” trồng một tháng đã lớn nên tối nay sẽ qua thu hoạch.

Lần trước tuy Sở Định Phong thắng nhưng vẫn thiệt hại nặng nề, tuy vậy lần này hắn vẫn sẽ dẫn người trong tòa nhà đi đón kẻ địch.

Hệ thống báo cáo tường thuật trực tiếp: “Lần trước, đoàn Thiên Lang bị tổn thất ở khu chung cư này, lần này sẽ tăng thêm nhân lực, trung đoàn trưởng sẽ đích thân dẫn người tới đây.”

“Bọn họ đã bao vây tòa nhà của Sở Định Phong.”

“Chỉ huy của trung đoàn Thiên Lang đã lục soát một đồn cảnh sát bị ngập, hôm nay nhiệm vụ của một vật hy sinh như anh ta chính là cống nộp súng và đạn cho nam chính.”

“Chỉ cần hôm nay Sở Định Phong giành chiến thắng, hắn sẽ có thể thu được vũ khí nóng quan trọng nhất, còn có thể dùng điểm cống hiến của gia tộc để sao chép súng đạn không giới hạn.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Hắn có thể thắng không?”

Hệ thống trả lời: “Chuyện này khó mà nói được, dù sao hắn cũng là nam chính, nhưng vì không nhận được sự giúp đỡ của chị em nhà họ Châu nên bây giờ thực lực của hắn không được tốt lắm.”

“Hơn nữa, lần trước ngay sau khi nhận được điểm cống hiến của gia tộc, hắn đã dùng tất cả số điểm đó để chỉnh sửa khuôn mặt của mình.”

Nguyễn Ngưng:...

“Có người trong trung đoàn Thiên Lang xông lên lầu.”

“Trong tòa nhà đã có người chết.”

“Trung đoàn Thiên Lang chết mất hai người.”

Thời gian trôi qua, cuộc chiến giữa hai bên càng ngày càng căng thẳng hơn.

Cuối cùng hệ thống nói: “Sở Định Phong đã tiêu diệt cả trung đoàn Thiên Lang, lấy được một khẩu súng lục cùng ba viên đạn.”

“Có hai mươi ba người chết ngay tại chỗ trong tòa nhà của Sở Định Phong và bốn mươi mốt người bị thương, thiệt hại về quân số còn nghiêm trọng hơn trong tiểu thuyết.”

“Tính cả những người chết vì đói, bệnh tật ở giai đoạn đầu và trong cuộc chiến lần trước, hiện tại trong tòa nhà của hắn đã có ba mươi tám người chết, chỉ còn lại chưa đến ba trăm người.”

“Sở Định Phong vui vẻ ra mặt, chẳng thèm quan tâm tới hàng xóm của hắn đã chết, bởi vì đời trước hắn bị những người này hại chết.”