Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 129




Nguyễn Ngưng nói: “Bây giờ người ta không ăn thịt người, cho dù có bán cậu đi còn chưa chắc đổi được hai ký rưỡi gạo nữa là.”

Trình Quý Lịch la lên: “Tớ còn không đáng giá năm mươi ký tảo tảo hả, có nói quá không vậy? Hơn nữa, làm gì có người ăn thịt người được.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Đúng, sao có thể chứ? Cho nên chúng ta vẫn nên nhanh chóng hong khô tảo đi, đừng quan tâm đến người khác.”

Hai người phơi tảo rất lâu, Nguyễn Ngưng đoán nhiều nhất nó cũng chỉ nặng khoảng mười hai ký.

Đây là nhờ vào việc thuyền của hai người bọn cô dùng tốt, có thể đi đến chỗ xa hơn nên mới lấy được nhiều thế này.

Sáng sớm hôm sau, hai người lại đi vớt tảo.

Sau đó, hai người phơi số tảo mới thu hoạch lên cho khô, số tảo khô hôm qua được đóng vào bao chờ thuyền tới thu.

Khoảng mười hai giờ, con thuyền lớn mới thong dong chạy tới.

Nhiều người đã chờ đợi dưới mưa rất lâu, khi nhìn thấy chiếc thuyền lớn, họ vội vàng lao tới.

Bởi vì xô đẩy nên nhiều người đã bị đẩy xuống nước.

Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch không gia nhập vào đám đông hỗn loạn này, hai người mặc áo chống thấm nước nên không sợ mưa, ngoan ngoãn xếp hàng ở phía sau.

Tiến độ của đội rất chậm, bởi vì hầu hết mọi người đều nghi ngờ về cân nặng của tảo.

Theo cách nói của mọi người chính là bọn họ mới vớt từ trong nước ra, chắc chắn là rất nặng.

Nhân viên chịu trách nhiệm cân thì khác, yêu cầu của họ là thu gom tảo khô, nếu dựa theo hàm lượng nước cao như hiện nay thì họ không thể thu gom được.

Lần này, ông nói ông phải bà nói bà hay, sau khi khử nước, bốn ký tảo chỉ còn lại ba ký, mọi người tranh cãi vô cùng ầm ĩ.

Trình Quý Lịch chờ đến phát chán: “Sao lại thế này? Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ phải đợi đến tối.”

Nguyễn Ngưng lấy một miếng bánh quy nén ra: “Có đói không, nếu đói thì chúng ta ăn một miếng trước đi.”

Trình Quý Lịch lắc đầu: “Tớ không đói, chỉ là chờ mãi sốt ruột thôi.”

Về việc này, Nguyễn Ngưng cũng không thể làm gì hơn.

May mắn thay, một tiếng sau, có một sĩ quan bước ra khỏi thuyền, anh ta trông khoảng ba mươi tuổi, cao một mét tám lăm, lưng thẳng, trên tay còn cầm một khẩu súng.

Sau khi bắn một phát súng chỉ thiên, viên sĩ quan hét lớn: “Mọi người, nghe này!

“Từ nay về sau, tảo được nộp lên phải để ráo nước trước, nếu không làm như vậy, chúng tôi không những không đổi bánh quy nén hay gạo cho mọi người mà còn sẽ trực tiếp tịch thu tảo.”

“Hôm nay đã lỡ rồi thì thôi, nhưng trọng lượng chính xác phải theo tiêu chuẩn của nhân viên, nếu không chịu nghe khuyên bảo thì sẽ bị tịch thu tảo, hơn nữa còn bị liệt vào danh sách đen, trong năm ngày không được đến đổi vật tư.”

Lời này vừa nói ra, cả đám người lập tức yên tĩnh lại.

Nhưng vẫn có người lén nói thầm, nói viên sĩ quan này quá độc tài, sao lại tịch thu đồ của họ chứ?

Đây là muốn hành động bạo lực để đàn áp!

Ngược lại Nguyễn Ngưng cảm thấy rất khâm phục, giải pháp có vẻ qua rất độc đoán, nhưng bây giờ có thể làm được gì?

Chẳng lẽ lại đạo lý với người khác trong thời kỳ tận thế à?

Trong khoảng thời gian này, chẳng biết đã có bao nhiêu người vì đói mà phải nhảy lầu tự tử.

Nhưng cách làm này có lợi cũng có hại, không có chính sách nào là hoàn hảo mười phân vẹn mười, bây giờ cách này có thể khiến người dân không dám vì nhiều thêm mấy lạng mà cãi tay đôi với nhân viên, nhưng ai biết chắc liệu những sĩ quan kia có làm gì quá đáng với người dân hay không?

Bởi vì sự có mặt của viên sĩ quan này nên không ai dám gây ồn ào, chẳng mấy chốc đã đến lượt hai người Nguyễn Ngưng.

Hai người nộp bao tảo nặng mười hai ký rưỡi lên.

Vì không ướt như những người khác nên nhân viên thu gom vô cùng vui vẻ: “Cái này của hai người không tệ, có thể đổi nửa ký bánh quy nén, hai ký rưỡi còn lại hai người tự mình mang về hay là gửi lại đây.”

Trình Quý Lịch hỏi: “Gửi thế nào?”