Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 125




Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu Nghiêm Nhược Tuyết thích để mắt đến cô thì cô sẽ quang minh chính đại dắt bọn họ đi bắt cá còn bản thân sẽ âm thầm tích trữ nước.

Một hồ chứa nước lớn như thế, cho dù cô có thu mấy trăm tấn nước thì cũng sẽ không tạo ra động tĩnh gì.

Trước kia lúc nào làm việc cô cũng cẩn thận trước sau, sợ sẽ xảy ra sơ sót, không dám để lộ bất kỳ cái gì, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì cô sẽ không có khả năng kiềm chế Sở Định Phong.

Vậy chẳng bằng to gan hơn một chút, đương nhiên chỉ to gan hơn một chút mà thôi.

Về tòa nhà ở trên núi kia, giờ cứ tạm thời gác lại đó vậy.

Thời gian chèo thuyền càng lúc càng lâu, mọi người càng tò mò không biết mình sẽ đi đâu, cho đến khi nhìn thấy ngọn núi lớn.

Vưu Đại Phúc khó hiểu nói: “Chúng ta lên núi tìm đồ ăn hả? Núi này chắc không có lợn rừng đâu, nhưng có lẽ sẽ có một ít rau dại.”

Hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ đến việc vào thành phố để tìm thức ăn nên bên này không có một bóng người.

Nguyễn Ngưng giải thích nói: “Ở đây có một hồ chứa nước, tôi định đến đó bắt cá.”

Vưu Đại Phúc ngạc nhiên: “Chúng ta bắt cá bằng cách nào, không lẽ bắt bằng tay?”

Nguyễn Ngưng lấy ra một cái lưới đánh cá, nói úp mở: “Lần trước mới tìm được nó, ở đó có người là ngư dân, cất giữ rất nhiều dụng cụ câu cá.”

Ông Vưu trở nên vui vẻ ngay: “Để tôi thử xem, lúc còn trẻ tôi cũng từng dùng lưới đánh cá.”

Trình Quý Lịch vội vàng nói: “Ông Vưu, tôi đến giúp ông, thuận tiện học tay nghề của ông luôn.”

Đoàn người đi đến hồ chứa nước.

Bởi vì không có xe đạp nên họ đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, ai nấy cũng mệt mỏi kiệt sức, nhưng sau khi nhìn thấy hồ chứa, ngay cả Châu Lượng Lượng cũng tràn đầy năng lượng.

Ông Vưu tay chân lanh lẹ mau chóng bơm căng thuyền cao su: “Nước ở đây chắc chắn rất sâu, chúng ta phải cẩn thận.”

Nguyễn Ngưng lấy ra một lọ mồi đưa cho ông ta: “Tuy không biết có được hay không nhưng chúng ta cứ thử trước đã. Mỗi lần chúng ta câu khoảng mấy con, không thể để thuyền bị lật.”

Ông Vưu: “Tôi cũng không ngốc!”

Mọi người lên thuyền, Trình Quý Lịch gấp gáp leo lên cùng một chiếc thuyền với ông Vưu để học đánh cá.

Nghiêm Nhược Tuyết đi đến cạnh Nguyễn Ngưng: “Sao cô lại muốn tới đây câu cá, cá không bảo quản được lâu đâu?”

“Có thể ướp muối, cá muối ở quê chúng tôi có thể ăn rất lâu.”

Nghiêm Nhược Tuyết cúi đầu: “Cũng đúng.”

Hai chiếc thuyền chiến này của hai người họ không dùng để bắt cá, nhiệm vụ của họ là túc trực canh gác và sẵn sàng cứu người bất cứ lúc nào.

Nguyễn Ngưng giả bộ như đang thưởng thức phong cảnh, cô thò tay xuống nước, chẳng bao lâu đã thu được năm mươi tấn nước vào trong không gian.

Mặt nước không hề dao động chút nào.

Lúc cô còn đang mừng thầm, đột nhiên Vưu Đại Phúc hét to lên: “Cá đã mắc vào lưới! Nhóc Trình, Tiểu Châu, mau chèo thuyền vào bờ đi.”

Hai người trẻ tuổi gấp gáp chèo thuyền.

Con dâu nhà họ Tần ở lại trên bờ chạy tới giúp đỡ giữ thuyền.

Khoảng năm, sáu phút sau, mọi người cùng nhau kéo lưới vào bờ, không ngờ chỉ trong một lần bọn họ đã câu được ba con cá trắm cỏ lớn và hơn chục con cá diếc nhỏ.

“Tốt quá! Lâu lắm rồi con tôi không được ăn thịt! Bây giờ có thể uống canh cá tươi rồi.”

Con dâu nhà họ Tần mừng đến phát khóc.

Nét mặt của những người khác cũng rất vui.

Từ chỗ Vưu Đại Phúc, Nguyễn Ngưng mới biết con dâu nhà họ Tần tên là Vương Linh Hạ, năm nay mới hai mươi bảy tuổi, trước đây ở nhà làm nội trợ, còn bây giờ đang đi theo bác sĩ Châu học nghề y.

Dĩ nhiên, học y không phải là một việc dễ dàng, nhưng cô ta cảm thấy muốn sống sót thì phải có được khả năng đặc biệt.

Sau lần thử đầu tiên, những đợt bắt cá tiếp theo đều diễn ra suôn sẻ.

Trong một buổi sáng, bọn họ bắt được mười hai con cá lớn và hơn bốn mươi mấy con cá nhỏ.

Nguyễn Ngưng cũng lấy được ba trăm tấn nước.