Nghiêm Nhược Tuyết suy nghĩ một chút: “Được thôi.”
Nguyễn Ngưng bắt đầu chèo thuyền.
Hai người quay về khu chung cư, Nghiêm Nhược Tuyết định quay lại tầng trên cùng.
Nguyễn Ngưng kinh ngạc nói: “Cô không đi tắm sao?”
Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Ở dưới mưa một lúc, cũng coi là đi tắm rồi.”
Nguyễn Ngưng không ngờ cô ấy lại cởi mở như vậy: “Vậy cô định ở đây mấy ngày, mỗi ngày đều ở tầng trên cùng như vậy sao?”
Nghiêm Nhược Tuyết nhìn Nguyễn Ngưng
Nguyễn Ngưng thở dài nói: “Tôi biết sĩ quan có ý gì, nhưng tầng mười tám của chúng tôi thật sự không phải là kẻ gian độc ác, cô cũng biết rồi về Hội Tự Cứu rồi đó, chính cô đã giết hết bọn họ, nhưng dù vậy cũng sẽ có vô số Hội Tự Cứu được tạo ra, thậm chí bản chất càng ngày càng thối nát hơn.”
“Nếu cô không chê, tôi giới thiệu cô đến tầng mười bảy ở hai ngày, chủ nhà bọn họ là một vị bác sĩ.”
“Bình ga này coi như là phí nhận phòng của cô, tôi sẽ không lấy đồ của cô nữa.”
Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Cô làm vậy sẽ bị lỗ đó.”
Nguyễn Ngưng bật cười nói: “Ai bảo cô là sĩ quan cơ chứ? Cứ coi như tôi đang cống hiến một chút sức của mình đi, cô muốn để mắt đến tôi thì cứ để mắt đi.”
Sau đó, Nguyễn Ngưng giới thiệu Nghiêm Nhược Tuyết đến căn hộ 1701, rồi mau chóng quay về nhà tắm.
Hai ngày sau, chỉ cần Nguyễn Ngưng muốn đi ra ngoài, là sẽ chạm mặt Nghiêm Nhược Tuyết, cô dứt khoát giả vờ đi dạo, rồi lại quay về tầng mười tám.
Khoảng thời gian này, ngược lại phía bên Sở Định Phong lại xảy ra biến động rất lớn.
Lô hàng vật tư cứu viện đầu tiên đã tới, nhưng số lượng vật tư được phân phát đến tay mỗi người thực sự quá ít, mà phần lớn nó chẳng thể đến được tay người cần.
Khu của bọn họ không giống có nhiều thuyền như tòa nhà Nguyễn Ngưng, hiện tại không có nhiều người có kỹ năng “đóng thuyền”, ai cũng bị mắc kẹt trong tòa nhà rồi đói đến hoa cả mắt.
Mà khó càng thêm khó chính là, khu của bọn họ còn bị một tổ chức gọi là Thiên Lang ở bên cạnh để ý đến, có không ít người vừa mới cầm bánh quy nén còn chưa nóng tay đã bị cướp mất.
Tổ chức Thiên Lang không giết người, mà giữ bọn họ lại để lợi dụng tiếp.
Mọi người trong khu chung cư đều bị đói đến hoa mắt chóng mắt, liên tục có hai ba nhóm người nhảy lầu.
Trong tình hình này, Sở Định Phong đã đứng lên, tập hợp người trong tòa nhà mình lại đi tiên phong đẩy lùi các cuộc tấn công của tổ chức Thiên Lang.
Mặc dù bốn năm người làm vật hi sinh, nhưng thành quả lại rất rõ rệt.
Lúc này, Sở Định Phong đang tập hợp mọi người lại với nhau, hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt những người có mặt ở đây.
Những người sống trong khu chung cư này đều là người có gia đình, những người phụ nữ chưa kết hôn thì hầu như tuổi tác còn rất nhỏ.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt từng cô gái một lúc lâu.
Hầu hết các bậc cha mẹ đều rất nhạy bén, họ đủ tinh ý để phát hiện ra hắn đang che giấu mưu đồ gì, vì thế có vài người nhanh chóng kéo con gái mình ra sau lưng.
Nhưng cũng có người không làm vậy, nét mặt pha chút vui vẻ.
Một người khoảng năm mươi tuổi nịnh hót nói: “Thủ lĩnh, trận chiến lần này ngài đã vất vả rồi, hơn nữa bên cạnh ngài sao vẫn chưa có người nâng khăn sửa túi vậy? Năm nay con gái tôi đã tròn mười tám tuổi, không bằng để nó đi theo ngài được không?”
Sở Định Phong giả vờ mất kiên nhẫn nói: “Ông nói bậy cái gì vậy?”
“Sau này đừng nói những lời như vậy nữa.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Lần này mọi người đã cùng nhau chống lại đợt tấn công của tổ chức Thiên Lang, tôi cũng không muốn nhiều lời nữa, luận công ban thưởng là điều tất nhiên.”
“Bánh quy nén được phát lần trước đều ở trong này, bây giờ tôi sẽ tiến hành phân phát theo công lao của tất cả mọi người.”
“Triệu Đại Thụy”
Cái tên mà hắn gọi chính là tên của người vừa nãy nói muốn tặng con gái mình: “Biểu hiện hôm nay của ông rất tốt, cho ông ba gói…. không năm gói bánh quy nén, bản thân tôi sẽ cho riêng ông thêm một cái bánh bao.”