Trình Quý Khoan không nói lời nào nhận lấy bánh quy nén, câm như hến.
Đến lượt Nguyễn Ngưng, Nghiêm Nhược Tuyết lại cầm lấy bánh quy nén trong tay cậu cảnh sát kia rồi mới đưa cho cô: “Ba người ở cùng nhau hả?”
Nguyễn Ngưng trả lời: “Chúng tôi ở chung một tầng, tầng mười tám, hai người họ là anh em.”
Nghiêm Nhược Tuyết không hỏi nhiều, đưa tờ rơi cho cô: “Nhớ xem kỹ nội dung bên trong, tôi tin nó sẽ có ích với mọi người.”
Nguyễn Ngưng vừa cầm tờ rơi vừa mỉm cười với cô ấy.
Sau khi ba người nhận vật tư xong cũng không có rời đi ngay mà ở bên cạnh nghiên cứu nội dung trong tờ tuyên truyền.
Đầu tiên là thông báo tình hình của cả nước.
Mưa lớn trải dài trên cả nước, không chỉ ở chỗ bọn họ mà càng về gần vùng biển phía Nam, mưa càng lúc càng nặng hạt, thậm chí còn khiến nước biển dâng cao.
Do mưa lớn nên xảy ra nhiều vụ lở đất ở vùng núi, tình hình rất nguy hiểm.
Hiện nay, một số cơ quan nhà nước đã chuyển đến tỉnh Hắc Hải, thành lập bộ chỉ huy, kích hoạt số lượng lớn quân nhu khẩn cấp được tích trữ trên cao nguyên, tích cực triển khai sản xuất tự cứu.
Sau đó là vài lời an ủi.
Đoạn này không cần đọc kỹ.
Trong đoạn thứ ba, hai câu đầu tiên bày tỏ rằng bọn họ sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ người dân trên khắp đất nước, sau đó giải thích rằng số lượng vật tư là vô cùng hạn chế, bọn họ hy vọng mọi người sẽ thực hiện chế độ tiết kiệm nghiêm ngặt, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh vững như thành đồng và phối hợp đoàn kết với nhau để vượt qua cửa ải khó khăn.
Đoạn thứ tư là điểm mấu chốt, nói đã huy động toàn bộ lực lượng quân đội và cảnh sát hiện có, ngay cả cử tri cũng sẽ được tận dụng, nếu phát hiện các hoạt động phi pháp như cướp bóc thì cơ quan điều tra có quyền nổ súng ngay lập tức.
Đoạn thứ năm là vài lời cổ vũ, dặn dò mọi người phải chú ý an toàn, đề cao cảnh giác.
Nguyễn Ngưng đọc xong, nhớ lại những gì Nghiêm Nhược Tuyết mới nói, xác định cô ấy có hiểu lầm gì đó với mình.
Nhưng không sao, hai người bọn họ không có liên quan gì với nhau, chỉ cần biến cô ấy trở thành người phụ nữ mà nam chính không có được, thì nhiệm vụ của cô sẽ thành công.
Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, Nghiêm Nhược Tuyết cũng sẽ đến chỗ của Sở Định Phong để phát vật tư, đó chính là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt.
Cô có thể nghĩ ra cách để giữ Nghiêm Nhược Tuyết ở lại, nhưng cô có cần làm thế không?”
Nguyễn Ngưng còn đang suy nghĩ tự hỏi bản thân thì đột nhiên lúc này người đang nhận vật tư ở đằng kia nói: “Sĩ quan, chỉ phát một bịch bánh quy nén thôi hả, cái này cầm cự trong bao lâu?”
Nghiêm Ngược Tuyết nói: “Một tháng.”
“Cái gì!? Làm sao có thể cầm cự qua ba mươi ngày chỉ bằng chút đồ này được?” Người nọ không hài lòng: “Mấy người mất nhiều thời gian như vậy mới đến cứu viện, nếu đã vất vả đến đây tại sao không mang thêm nhiều đồ một chút, có phải không xem chúng tôi là con người hay không?”
“Hay là vật tư đã bị mấy người nuốt hết rồi? Cái gì mà Hồng Thập Tự chứ!”
Nghiêm Nhược Tuyết giải thích: “Anh chưa đọc đơn tuyên truyền hả? Bây giờ cả nước đều đang gặp nạn, chỗ vật tư này là nhờ vào quân nhân mạo hiểm cả tính mạng mới đưa được tới đây, bọn họ còn không có lộ trình cụ thể, xuất phát từ tỉnh Hắc Hải, phân phát vật tư đến khắp nơi trên cả nước, tất cả đều là quân nhu.”
“Anh yên tâm, mấy thứ này không qua tay của tổ chức khác.”
“Hơn nữa, hiện tại thành phố của chúng ta chỉ có mỗi cái máy bay trực thăng này là dùng được, mấy người chính là nhóm đầu tiên được tiếp tế vật tư.”
Người nọ vẫn không hài lòng: “Nhưng chỗ này không đủ ăn, không thể phát nhiều thêm một chút sao?”
Những người đứng sau anh ta chờ đến sốt cả ruột: “Đừng lải nhải nữa, trong tình huống hiện giờ được phát đồ đã là tốt lắm rồi, nếu anh lấy xong rồi thì tránh ra chỗ khác đi!”
“Đúng! Đừng có cản đường.”