Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 114




Ở nhà nghỉ ngơi một hai ngày, Nguyễn Ngưng cảm thấy tinh thần của mình đã hoàn toàn hồi phục, có đủ sức để mở mấy đơn hàng bưu phẩm.

Những chiếc hộp cứng này chiếm quá nhiều không gian, cô nên bóc chúng ra càng sớm càng tốt.

Buổi sáng thức dậy, Nguyễn Ngưng ăn một bát mì bò rồi bắt đầu ngồi xuống đất làm việc.

Nhưng chưa tới một tiếng, bên ngoài đã vang lên tiếng ầm ầm dữ dội

“Máy bay trực thăng!”

Có người la lên: “Sao lại có máy bay trực thăng?”

Bao gồm cả Nguyễn Ngưng, mọi người đều chạy ra ban công nhìn lên trời.

Máy bay trực thăng đang bay thẳng về hướng khu dân cư của bọn họ, cuối cùng dừng lại trên nóc nhà của tòa nhà số Bảy.

Tình cờ đây lại là tòa nhà mà mấy người Nguyễn Ngưng đang ở, cô suy nghĩ một lát rồi thay quần áo chống thấm nước vào, cầm ô lên.

Vừa đi tới cửa đã có người gõ cửa: “Nguyễn Ngưng, Nguyễn Ngưng, mau ra ngoài nhìn thử đi, đội cứu hộ tới rồi!”

Trình Quý Lịch vui mừng nói: “Lần này thật sự là đội cứu hộ đến, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục cảnh sát.”

Nguyễn Ngưng giả bộ ngạc nhiên, mở cửa ra: “Thật không?”

Trình Quý Lịch hưng phấn: “Thật đó, anh tớ mới đi lên đó nhìn thử, chúng ta cũng mau tới xem đi.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Ba người cùng nhau đến nóc tầng hai mươi mốt, lúc này, trực thăng đã bay đến các tòa nhà khác, tầng trên chỉ còn lại hai cảnh sát mặc đồng phục.

Là một nam một nữ, trên tay nam cảnh sát còn đang cầm một chồng tờ rơi.

Nữ cảnh sát bị một đám người chặn lại nên không thể thấy rõ diện mạo của cô ấy.

Mặt đất bên cạnh họ được bọc trong một tấm bạt, bên trên có rất nhiều thứ không rõ nguồn gốc.

Vì đội cứu hộ đến nên có rất nhiều người tụ tập ở tầng trên cùng, trong đó có cả chủ tịch mới của Ủy ban tự cứu.

Vừa nhìn thấy ba người Nguyễn Ngưng, tất cả đều nhanh chóng tránh ra nhường đường cho họ đi lên phía trước.

Nguyễn Ngưng cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng song song với đó thì rốt cuộc cô cũng đã nhìn rõ hai người cảnh sát đó trông như thế nào.

Lúc này, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một từ: Wow!

...

Cậu cảnh sát kia có khuôn mặt khoảng tầm hai mươi tuổi, có vẻ chưa trải sự đời lắm, cậu ta không để ý đến những người mới đến chỉ liên tục phát tờ rơi: “Đây là thông báo mới nhất của nước ta, trên đó đều viết rõ ràng, mấy người có thể cầm lấy mang về từ từ xem.”

Nữ cảnh sát thì khác.

Khuôn mặt của cô ấy khá xinh, chắc chỉ mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, bên hông treo một khẩu súng, nói năng thận trọng, giống như một nữ thần băng giá.

Khác với cậu cảnh sát kia, ánh mắt của cô ấy lại đề phòng nhìn ba người Nguyễn Ngưng.

Hai mắt Nguyễn Ngưng lại sáng hẳn lên, nếu cô đoán không sai, với khuôn mặt này, với khí chất này, đây chắc là Nghiêm Nhược Tuyết, nữ thần mới trong tương lai của Sở Định Phong.

Nguyễn Ngưng nở nụ cười thật tươi với cô ấy.

Ánh mắt của Nghiêm Nhược Tuyết vẫn mang theo sự phòng bị nhưng không còn cảnh giác như trước.

Cô ấy nói: “Lần này chúng tôi còn mang bánh quy nén đến, mấy người xếp hàng đi, mỗi người một bịch.”

Vừa nghe lời này, mọi người đều hưng phấn, tất cả đều chen chúc nhau để tiến lên đằng trước.

Lúc nhìn thấy ba người Nguyễn Ngưng đi đến, bọn họ lại tôi nhường anh, anh nhường tôi, đi xuống xếp hàng sau lưng Nguyễn Ngưng.

Ánh mắt của Nghiêm Nhược Tuyết lại hướng thẳng về phía ba người Nguyễn Ngưng, nhưng cũng không nói gì thêm: “Bắt đầu nhận vật tư.”

Trình Quý Lịch đứng đầu hàng, cô ấy nhận lấy bánh quy nén từ tay cậu cảnh sát kia, rồi vui vẻ nói: “Cảm ơn! Mấy người vất vả rồi!”

Xem dáng vẻ của cô ấy, tạm thời Nghiêm Nhược Tuyết chưa thể đoán ra được ba người họ có thân phận gì.

Dựa vào thái độ của người khác, ba bọn họ giống như là người xấu.

Nhưng dựa vào biểu cảm của Trình Quý Lịch thì lại thấy cô ấy vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch.

Nghiêm Nhược Tuyết gật đầu: “Cô cũng vất vả, kiên trì thêm một chút nữa, tình hình chắc chắn sẽ tốt lên.”

Trình Quý Lịch nói: “Chắc chắn sẽ tốt lên!”