Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 103




Sắc mặt của tên cầm đầu thay đổi rõ rệt, người bên cạnh hỏi: “Đại ca, hình như là súng, chúng ta có cần ra ngoài nhìn thử không?”

Tên cầm đầu lập tức tát cho tên đó một cái: “Mày bị ngốc à, còn ra xem súng? Lo chạy nhanh đi!”

Người nọ nơm nớp lo sợ: “Đúng, đúng, chúng ta mau chạy thôi, nhưng đi ra ngoài có bị bắn không?”

Tên cầm đầu suy nghĩ một lúc, kẻ nổ súng là người ở tòa nhà số Bảy, lúc này trời đang mưa to, tầm nhìn không tốt, hơn nữa nếu bây giờ gã còn không chạy, đợi đến khi bên kia xả súng dọn dẹp sạch sẽ đám người ở đó xong, không phải sẽ đến lượt gã làm vằn thắn sao?

Nếu còn tiếp tục ở lại tòa nhà số Năm, chắc chắn bọn họ sẽ không còn đường sống, sắc mặt tên cầm đầu u ám: “Bọn mày chạy nhanh đi, kéo theo hai hộ gia đình mà chúng ta vừa cạy cửa để làm lá chắn cho chúng ta.”

Người đàn ông vui vẻ hẳn lên.

Hai hộ gia đình này có bảy người sinh sống, trong đó có năm người lớn và hai trẻ em.

Sau khi người của hắn bắt được hai gia đình, tên cầm đầu ôm lấy hai đứa trẻ: “Chúng ta rút nhanh thôi!”

Một nhóm người áp giải các con tin lên thuyền.

Vụ nổ súng xảy ra ở tòa nhà số Bảy, cũng có nghĩa là ở phía Nam, bọn họ rút lui theo đường phía Bắc, tên cầm đầu suy nghĩ một lúc, rồi ôm hai đứa trẻ làm lá chắn ở phía Nam, còn bản thân thì núp đằng sau bọn chúng.

Những người khác cũng làm theo, để con tin chặn trước mặt bọn họ.

Trong cơn hoảng loạn, không có ai chịu chèo thuyền.

Tên cầm đầu hét lên: “Đồ ngu! Người chèo thuyền đứng sau lưng người của mình, một trong hai người dùng một người làm lá chắn! Làm nhanh lên!”

Một nhóm người vội vàng điều chỉnh vị trí, ra sức chèo về hướng bên kia.

Vẫn có tiếng súng vang lên từ tòa nhà số Bảy, nhưng không có phát súng nào bắn về phía này.

Tên cầm đầu vui vẻ, còn tưởng kế hoạch của gã đã có tác dụng, nhưng đáng tiếc là gã chưa cười được bao lâu thì đã bị một viên đạn bay từ phía sau tới xuyên thẳng qua đầu.

Tên cầm đầu chết ngay tại chỗ.

Hai đứa bé bị ném xuống thuyền càng khóc to hơn, cố gắng tìm kiếm người thân của mình.

Người chèo thuyền ngồi cùng chiếc thuyền với tên cầm đầu đã sợ tới mức đái ra quần, anh ta vội vàng ném mái chèo xuống, cả người lảo đảo, nghiêng ngả muốn ôm lấy hai đứa bé làm lá chắn.

Tiếc là, anh ta vừa mới đi một bước đã bị một phát súng lấy mạng.

“Bên này cũng có súng!”

“Chạy mau!”

“Chúng ta tách nhau ra mà chạy!”

“Rốt cuộc phải chặn hướng nào đây, sao tôi lại có cảm giác súng ở khắp mọi nơi vậy!”

“Hu hu hu, bố mẹ tôi vẫn đang đợi tôi về nhà.”

Trên tầng mười của tòa nhà số Ba, Trình Quý Khoan lạnh lùng tiếp tục ngắm bắn.

.....

Tầng mười tám, Trình Quý Lịch nhìn chằm chằm những người ở dưới nước, chỉ cần có người ngoi mặt lên đều sẽ bị cô ấy bắn một phát.

Cái này có hơi giống lúc đập chuột, cô ấy cũng không muốn bắn vào đầu nhưng với tình huống hiện tại thì chỉ có thể làm như thế.

Sau này, có thể cô ấy sẽ phải ngồi tù vì tội bắn chết người, nhưng hôm nay tuyệt đối không được nương tay, bởi vì một khi nương tay, người phải chết có thể chính là ba người bọn họ.

Nếu không chết mà lọt vào tay của bọn họ thì còn thảm hơn, đám phần tử cặn bã này không chỉ cướp thức ăn mà còn thích cưỡng hiếp phụ nữ.

Có thể bọn họ cướp đồ ăn là vì muốn sống, nhưng cưỡng hiếp phụ nữ thì không.

Phải một mẻ hốt gọn, tuyệt đối không thể để một người nào chạy thoát, Trình Quý Lịch nhỡ rõ những lời mà hôm qua anh trai cô ấy đã dặn, đằng sau ống ngắm, đôi mắt cô ấy dán chặt vào mặt nước.

Một lát sau, cô ấy nghe thấy có tiếng súng vang lên.

Là khẩu súng lục trong tay Nguyễn Ngưng, bởi vì là súng có thuốc súng nên âm thanh của nó khác xa so với tiếng súng của bọn họ, rất dễ phân biệt.

Sau đó, Trình Quý Lịch nghe thấy tiếng đập cửa, biết chắc là Nguyễn Ngưng nên cô ấy vội vàng thu súng lại, chạy ra cửa: “Sắp xong chưa?”