Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 102




Tình huống này có lợi với cô.

Sau khi quay vào phòng và rửa mặt xong xuôi, Nguyễn Ngưng dọn trống không gian trong tủ lạnh, lấy hai trăm viên đạn ra xem thử, sau đó bỏ chín viên vào trong băng đạn, số còn lại thì cất vào trong không gian.

Cô mặc áo chống đạn vào.

Hít sâu một hơi rồi thở ra, sau đó Nguyễn Ngưng đi đến gõ cửa nhà bên cạnh.

Trình Quý Lịch ở trong trả lời: “Ngưng Ngưng, anh tớ đến tầng ba mai phục rồi, hôm nay cậu phải cẩn thận đó.”

Nguyễn Ngưng: “Cậu cũng phải cẩn thận.”

Chẳng bao lâu, những người bên ngoài đã đoạt hết vật tư còn sót lại ngày hôm qua trong tòa nhà số Bốn và chèo thuyền đến tòa nhà số Năm.

Tâm trạng của bọn họ rất tốt, thậm chí có người còn ngẩng mặt lên trời ca hát.

Đối với những người khác, tiếng hát khó nghe này chính là tiếng gọi của thần chết, bọn họ chỉ có thể run rẩy trốn trong phòng.

Hình như nhóm cướp này đang tận hưởng cảm giác vượt trội hơn người khác nên mới cố ý cười lớn tiếng như thế,

Sau khi đến tòa nhà số Năm, có một người dẫn đầu nhảy vào hành lang, sau đó nói với những người phía sau.

Chẳng bao lâu, tám chiếc thuyền đã chia làm hai nhóm, một nhóm trực tiếp đi vào tòa nhà số Năm, nhóm còn lại thì đi đến tòa nhà số Bảy.

Xem ra người dẫn đầu cảm thấy tốc độ cướp bóc vừa rồi còn hơi chậm, hiệu suất lao động thấp nên mới muốn chia nhau ra đi cướp.

Nguyễn Ngưng nhíu mày, đảo mắt nhìn đường ngắm bắn của cung liên hợp.

Theo thỏa thuận, chỉ khi nào cô bắn một mũi tên ra trước thì Trình Quý Lịch mới được nổ súng.

Trong ống kính ngắm, cô có thể thấy rõ những người này trông như thế nào, trên người đang mặc gì, Nguyễn Ngưng dẫn đầu nhắm vào người đàn ông ngốc nghếch đang hát, đôi mắt cô lần lượt lướt qua ngực, đầu và chân tay của anh ta.

“Vụt” một tiếng, một mũi tên được bắn ra từ cung liên hợp.

Bởi vì đã học qua một khóa nhập môn bắn súng nên bây giờ độ chính xác của Nguyễn Ngưng rất cao, mũi tên cô bắn ra bay thẳng về phía người đàn ông, nhưng tiếc là trên đường đi lại có gió to và mưa lớn nên còn chưa kịp tới phạm vi tầm bắn, mũi tên đã lắc lư chao đảo rồi rơi xuống nước.

Nguyễn Ngưng bất ngờ, không biết Trình Quý Lịch có nhận được tín hiệu hay không.

Dù sao tám người trên bốn chiếc thuyền ở dưới lầu cũng không phát hiện ra.

Không còn cách nào khác, Nguyễn Ngưng chỉ đành rút súng lục ra, bắn một phát xuống lầu.

Tầm bắn hiệu quả của súng lục chỉ có mười lăm mét, nhưng âm thanh cực kỳ đáng sợ, trong ngày mưa tầm tã như vậy vẫn vô cùng chói tai, khiến mọi người trong khu dân cư giật mình sợ hãi.

Đám người đang chèo thuyền ở dưới lầu cũng ngừng động tác.

“Vừa rồi là tiếng gì thế?” Người đang ca hát ở đầu thuyền hỏi.

Những người khác cũng bối rối, dù sao cũng có rất ít người từng thực sự nghe qua tiếng súng.

“Không phải họ đốt pháo để dọa chúng ta chứ? Một người nói.

Anh ta còn chưa kịp nói xong thì một người khác trên thuyền đã bất ngờ ngã xuống, ôm lấy bả vai bị đạn bắn xuyên qua, khóc lóc thảm thiết.

Người nói chuyện sợ tới mức buông mái chèo xuống, nằm sấp xuống thuyền: “Có súng! Có súng! Có người đang ngắm bắn nhóm chúng ta!”

Những người khác đều sửng sốt, cái người đang hát kia phản ứng nhanh nhất: “Mau! Chèo thuyền về nhanh!”

Đương nhiên là chạy trốn sẽ rất khó nhọc hơn cướp bóc rồi, cả đám người đó ra sức chèo thuyền trở về, tiếc là bọn họ chỉ có một chiếc thuyền cao su, đến việc quay đầu thuyền cũng vô cùng khó khăn.

Trình Quý Lịch liên tục ngắm bắn mục tiêu, bắn hết phát này đến phát khác, hạ gục từng người một.

Nguyễn Ngưng phát hiện cô ấy chỉ bắn vào bả vai hoặc đùi của đối phương, không thể không nói bởi vì đã tham gia giải đấu cấp quốc gia nên kỹ năng bắn súng của cô ấy không có chỗ nào để chê.

Nếu không có hệ thống thì dù Nguyễn Ngưng có ngắm trúng tim cũng chỉ có thể bắn vào trong không khí.

Trên thuyền cũng có người thông minh, tên đó bỏ thuyền nhảy xuống nước.

Ở một bên khác, nhóm người đang xông vào tòa nhà số Năm cũng nghe thấy tiếng súng.