Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 49




Hiện tại Khương Tri Ngôn có một tí ti xấu hổ.

Tạm thời đã giải quyết xong Lý Diệu Bạch, cô đi theo Úc Nam Diễn vào phòng anh ở bổn trạch Úc gia, sau đó liền phát hiện căn phòng này cực kỳ lớn, lại chỉ có một phòng ngủ.

Nói cách khác, chỉ có một cái giường.

Chẳng sợ cái giường này rất lớn, nhìn sơ sơ phỏng chừng size cỡ 2m x 5m, cơ mà không thể che giấu được sự thật là nó chỉ là một cái giường.

“Không sao, em tin tưởng anh, chúng ta mỗi người nằm một bên là được!”

Sau chút xấu hổ nhỏ, rất mau Khương Tri Ngôn lại khôi phục bình thường, có câu nói rất đúng: Chỉ cần mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác! Lại nói, Úc Nam Diễn chính nhân quân tử như vậy, có gì mà lo lắng.

Mà dù cho thật sự xảy ra chút gì gì……

Trước mắt không hiểu sao lại vụt qua hình ảnh cơ bụng của ai đó, lại nghĩ tới lời Phương Huyền Mẫn từng nói với mình, người ta là bốn năm chục tuổi cũng vẫn yêu tiểu thịt tươi 18, cô chỉ cần một Úc Nam Diễn, hình như cũng không có gì ghê gớm hỉ?

Khương Tri Ngôn tuy không muốn kết hôn, nhưng cũng không tính toán hoàn toàn cấm dục, chỉ là trước kia không nhìn trúng ai, giờ nếu đổi thành Úc Nam Diễn, thật ra thì…… Khụ khụ!

—— Thì ra trong xương ta vẫn là một lão sắc phê sao?

Đột nhiên, Khương Tri Ngôn thấy hình như mình phát hiện thuộc tính mới của mình, trước kia rõ ràng chưa từng suy xét đến vấn đề này.

Cơ mà Úc Nam Diễn đối diện lại lóe qua một tia bất đắc dĩ nơi đáy mắt.

Người mình thích xem mình là người tốt không biết có nên vui vẻ hay không, nhưng Úc Nam Diễn thật sự không phải Liễu Hạ Huệ, cô thật sự là quá để mắt anh.

Có điều giáo dưỡng của Úc Nam Diễn cũng đích xác làm anh sẽ không làm ra chuyện gì thất lễ, “Tối anh sẽ đi bồi ông nội, tự em ngủ là được.”

“Thật hả?” Khương Tri Ngôn có chút hoài nghi, “Yên tâm, em sẽ không làm gì anh đâu.”

Úc Nam Diễn: ……

“Liễu Liễu, anh là đàn ông.” Ngữ khí càng thêm bất đắc dĩ.

“Em đương nhiên biết anh là đàn ông.” Khương Tri Ngôn thấy kỳ quái hơn, Úc Nam Diễn đương nhiên là đàn ông rồi, chỉ là vụ này có liên quan gì đến một câu trước đó của cô sao?

Cô chỉ là sợ Úc Nam Diễn thấy ngượng ngùng mới tìm cái cớ đi ra ngoài, nên mới muốn để anh yên tâm thôi.

Cái giường này lớn như vậy, tư thế ngủ của mình lại rất tốt, nên thật sự là không sao hết.

Cô thiệt thiệt sự là sẽ không sắc tính quá độ bổ nhào đánh gục anh, rốt cuộc để xong chuyện thật sự quá phiền toái.

Úc Nam Diễn không đáp lời, Khương Tri Ngôn cho rằng anh bị mình chọc trúng tâm tư, đang nghĩ xem có cần chỉ tay lên trời thề hay không, lại thấy Úc Nam Diễn đột nhiên động.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Chờ khi tầm mắt Khương Tri Ngôn lại lần nữa rõ ràng thì phát hiện mình đã bị nửa đè trên giường, một bàn tay của Úc Nam Diễn chế trụ tay phải của cô, một bàn tay khác lại chống trên giường kề sát eo mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách chỉ sợ chưa đến 20 cm.

Khương Tri Ngôn có thể rõ ràng mà nhìn thấy đôi mắt bích sắc của Úc Nam Diễn như âm u thêm, cảm xúc trong đó quá phức tạp, cô không có khả năng đọc hiểu.

“Liễu Liễu, giờ em còn cảm thấy em có thể làm gì anh sao?” Lần này giọng Úc Nam Diễn có chút xíu cảm giác như nghiến răng nghiến lợi.

Úc Nam Diễn thật sự hoài nghi, chẳng lẽ là mình dễ nói chuyện quá, cho nên đã cho Khương Tri Ngôn ảo giác gì rồi sao? Thế cho nên cô thế mà lại nghi ngờ……

Bị đột kích, Khương Tri Ngôn nuốt nước miếng, “Em sai rồi! Ông chủ, em sai rồi!”

Úc Nam Diễn như thế này không hiểu sao lại có loại cảm giác nguy hiểm, rất có dục vọng cầu sinh, Khương Tri Ngôn nhận sai ngay, tuy rằng cô cũng không biết mình sai chỗ nào. Rõ ràng là cô hảo tâm bảo Úc Nam Diễn ngủ giường mà?

Đàn ông, cũng thật khó hiểu.

Úc Nam Diễn thả lỏng cổ tay phải Khương Tri Ngôn ra, đứng thẳng lưng lên rồi phả ra một ngụm trọc khí, “Anh đi ra ngoài một chút.”

Không đợi Khương Tri Ngôn nói cái gì, cửa phòng ngủ đã bị đóng lại, tốc độ nhanh đến như đằng sau có yêu quái gì đang đuổi theo anh ấy, chỉ để lại Khương Tri Ngôn vẻ mặt ngáo ngơ.

—— Úc Nam Diễn đây là làm sao vậy ta? Chẳng lẽ đàn ông cũng có mấy ngày ấy ấy trong tháng?

Không cách nào lý giải, Khương Tri Ngôn ngẫm lại vẫn là quyết định quản chuyện của mình cho tốt trước đi, bèn lấy cái vali hành lý nho nhỏ kia ra rồi bắt đầu sắp xếp đàng hoàng lại từng món đồ.

Đồng thời tự hỏi ở trong lòng, lần này ít nhất cũng phải ở lại 2-3 ngày, không biết có phải Úc Nam Diễn tính hai ba hôm này đều bồi Úc lão gia tử không ta? Lại không thể đi mở hai cái phòng ngủ, nếu là ngủ sofa thì dù là cô hay là anh ấy phỏng chừng đều không muốn đối phương ngủ ở đó, cho nên đến tột cùng là đang ngượng ngùng cái gì nhể?

Khương Tri Ngôn nội tâm tí hon bất đắc dĩ nhún vai, lại lần nữa tỏ vẻ cô không hiểu loại sinh vật tên gọi đàn ông kia.

Chờ cô sửa sang đồ đạc xong xuôi rồi xuống lầu ấy, vốn đang muốn hỏi người hầu bên cạnh là Úc Nam Diễn ở đâu, không nghĩ tới tiếng mắng của Lý Diệu Bạch đã truyền tới chỗ này, lấy lúc này mà so với kiểu trung khí mười phần hồi nãy thì đã có thể rõ ràng mà nghe ra một tia nghẹn ngào.

Thằng nhỏ đó sẽ không phải thật sự mắng nửa tiếng rồi chứ? Thế thì Khương Tri Ngôn phải khen nó một câu lượng từ đủ nhiều, đủ có nghị lực.

Hơn nữa nếu nghe cẩn thận, sẽ phát hiện đối tượng bị mắng còn là Úc Nam Diễn.

Tốt lắm, không cần hỏi nhiều, đã nhắm chắc mục tiêu.

Sau khi Khương Tri Ngôn qua đó liền nhìn thấy một hình ảnh “khôi hài”, Lý Diệu Bạch bị hai vệ sĩ cường tráng khống chế cho không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhằm Úc Nam Diễn mà “Chào hỏi tổ tông” một trận.

Úc Nam Diễn lại an ổn vững vàng mà ngồi ở kia, đôi mắt nhìn chằm laptop trước mặt, hình như đang làm việc, một bên bàn đặt nước trà và trái cây.

Hai bên quả thực chính là hai phong cách.

Nếu không phải không đúng trường hợp, Khương Tri Ngôn tuyệt đối có thể cười ra tiếng.

“Nam Diễn?”

Do tiếng mắng của Lý Diệu Bạch át đi tiếng bước chân, nên chờ khi Khương Tri Ngôn đến trước mặt rồi Úc Nam Diễn mới phát hiện cô, “Em……”

Úc Nam Diễn còn chưa dứt lời, bởi vì Khương Tri Ngôn vừa đến là Lý Diệu Bạch lại lần nữa gào to lên. Nửa tiếng đồng hồ này cũng không làm nó thông minh hơn được tí nào, nhìn thấy Khương Tri Ngôn nó thế mà mắng luôn cả hai người họ.

Này đây đã trực tiếp chọc giận Úc Nam Diễn rồi, “Câm miệng.”

Hai chữ tựa hồ như mang theo sát khí vừa ra, nét dữ tợn trên mặt Lý Diệu Bạch không khỏi run lên, nhưng rất mau nó lại ưỡn ngực lên, “Anh bắt tôi câm miệng tôi liền câm sao? Chờ mẹ tôi về rồi, tôi nhất định sẽ không để bà ấy tha cho các người, bắt hết mấy người lại bắn chết!”

—— Tiểu quỷ này còn biết bắn chết?

Bởi vì béo lại thêm cứ mãi giãy dụa, Lý Diệu Bạch thật ra sớm đã hết sức rồi, hoàn toàn là dựa vào trớn làm trời làm đất ngày thường chống đỡ.

Từ nhỏ nó đã sống thích làm gì thì làm, khi nhỏ phạm sai lầm cô út Úc cũng sẽ không mắng nó, ngược lại là trách cứ bảo mẫu nó, từ khi sinh ra đến giờ Lý Diệu Bạch cũng không biết đã thay bao nhiêu bảo mẫu rồi.

Này đây cũng dưỡng thành cái bộ dáng ích kỷ hiện tại của nó, không nhìn rõ tình thế, không biết tự hỏi, vì dù sao trong cảm nhận của Lý Diệu Bạch, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba mẹ đều có thể giải quyết cho nó.

Giống như khoảng thời gian trước nó từng đả thương một bạn học, kết quả còn không phải cha mẹ của người bạn học kia phải tới cửa xin lỗi? Cho nên đối với Úc Nam Diễn, người “đoạt” đồ nhà nó, hiện tại tra tấn nó, Lý Diệu Bạch thật sự không có chút sắc mặt tốt nào.

“Phải không?”

Khương Tri Ngôn lên tiếng trước, cô không hề có cái phẩm đức tốt gọi là “Không so đo với con nít” kia, dựa vào cái gì chứ? Ai ai cũng đều là lần đầu tiên làm người mà, dựa vào cái gì phải nhường cho mày? Chỉ bằng mày tuổi còn nhỏ không nghe hiểu tiếng người à?

Nếu như kiểu mấy đứa bé đã đáng yêu lại ngoan ngoãn kia, Khương Tri Ngôn không ngại tặng chút đồ chịu thiệt một chút, đối mặt với đứa như Lý Diệu Bạch ấy à…… Ngại quá, bà đây chính là keo kiệt đấy, bà đây chính là không nhịn nổi đấy.

“Biết mẹ cậu phạm tội ít nhất phải bị giam 30 năm, ba cậu là tòng phạm phải bị giam từ 20 năm trở lên chưa?” Cô út Úc và chồng bà ta cụ thể phải bị giam bao lâu thì khi phán quyết còn chưa xuống, Khương Tri Ngôn cũng không biết, nhưng không ảnh hưởng cô dọa thằng nhóc này một chút.

“Điều này đại biểu cho cái gì cậu biết không? Đại biểu cho ít nhất là có 20 năm cậu cũng không thể gặp được họ, chỉ có thể ở chỗ này kêu trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng linh.”

“Anh ấy.” Khương Tri Ngôn chỉ chỉ Úc Nam Diễn, “Nói cậu bữa này cậu không có cơm ăn, vậy thì người ở chỗ này không một ai dám cho cậu uống dù chỉ một giọt nước.”

Hình như mình hình dung Úc Nam Diễn hơi bị hung thần ác sát quá rồi, mà thôi, đối phó gấu con tất nhiên là phải ác nhân còn cần ác nhân trị!

“Tôi không tin!”

Lý Diệu Bạch ngẩng đầu lên, “Mấy người đều đang gạt tôi!”

Nếu biểu cảm của nó kiên định y như lời nó nói, có lẽ Khương Tri Ngôn thật đúng là tin một phần, tiếc là……

“Vậy thì cậu quậy tiếp đi, tôi ngược lại là muốn xem ba mẹ cậu có thể ra cứu cậu không!” Khương Tri Ngôn cười lạnh một cái.

Ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Úc Nam Diễn, “Nam Diễn, em có hơi đói, chúng ta đi ăn cơm nhé?”

Úc Nam Diễn đứng dậy, “Được.”

Hai người không để ý Lý Diệu Bạch nữa, mặc kệ nó rống lớn gào to như thế sau lưng, người trong cái biệt thự này ai cũng không dám cãi lại lệnh của Úc Nam Diễn để mà cho nó bất kỳ sự trợ giúp nào.

Nhưng mà tới tối Úc lão gia tử thật lại còn nhớ tới đứa cháu ngoại này, nhắc một câu rồi biết được Úc Nam Diễn đã an bài những gì thì cũng không nói gì nữa, ông tin tưởng Úc Nam Diễn có chừng mực, hơn nữa Lý Diệu Bạch đích xác cũng nên trị một phen.

Thật sự không nghĩ ra vì sao một đứa nhỏ đang yên lành lại sẽ bị nuôi thành cái dạng này chứ?

Câu hỏi này đã có được đáp án vào ngày hôm sau.

Úc Nam Diễn cầm phần báo cáo điều tra kia, sau khi đọc xong từng chữ một thì thật sự rất muốn tới ngục giam chính miệng hỏi cô út Úc một chút, đầu óc bà ta có vấn đề thật hả?

Khương Tri Ngôn ở một bên rất tò mò là kết quả gì mà khiến Úc Nam Diễn lộ ra biểu cảm thế kia, nhưng đây là chuyện nhà của người ta, cô cũng không tiện dò hỏi.

Ai ngờ giây tiếp theo Úc Nam Diễn liền đặt phần báo cáo kia trên tay cô, “Em xem đi, xem xong có ý tưởng gì liền nói cho anh.”

Nếu là lúc bình thường, chỉ sợ Úc Nam Diễn sẽ đưa Lý Diệu Bạch đến nhà ông bà nội ruột của nó ngay, từ đây không còn nửa điểm quan hệ với Úc gia.

Nhưng vào thời điểm hiện tại, nếu thật sự làm thế, có lẽ cái giá Lý Diệu Bạch phải trả chính là một cái mạng, dù cho cha nó không phải người đến mức nào, Lý Diệu Bạch hổ báo đến cỡ nào nữa, liên quan đến tính mạng thì hết thảy lại bất đồng.

Hơn nữa với tình trạng sức khỏe của Úc lão gia tử hiện tại, chỉ sợ thật sự không chịu được kích thích.

Khương Tri Ngôn đọc nhanh như gió, xem xong rồi rất mau liền đưa ra ý nghĩ của mình, “Có phải Úc gia đã hiến tế hết IQ và EQ của một thế hệ trước mới sinh ra được một người như anh không?”

Trên từ lão đại cha ruột Úc Nam Diễn, xuống tới cô út Úc, rõ ràng là 3 bà mẹ khác nhau sinh, lại đều là đồ kỳ lạ không hề khác biệt.

Cô út Úc ngay cả con riêng của chồng cũng có thể nhịn, tuyệt!

Dù cho là ôm lấy ý niệm dưỡng phế, cơ mà mỗi lần nhìn thấy Lý Diệu Bạch chẳng phải liền nhớ tới chuyện chồng mình ngoại tình à? Ấy chẳng phải cũng là đang tra tấn bản thân mình sao? Vậy nên về sau cô út Úc có thể làm ra chuyện điên cuồng thế này hình như cũng không khó để hiểu.

“Có phải anh đang nghĩ nên xử lý Lý Diệu Bạch thế nào không?”

Ngay sau đó, Khương Tri Ngôn nói, “Anh cảm thấy như này được không? Trực tiếp nói chuyện này cho Lý Diệu Bạch, để trong khoảng thời gian này nó ngoan chút, đừng gây chuyện nữa?”

Dù sao về sau cô út Úc không có khả năng đi ra, Úc gia cũng không có khả năng nuôi con giùm tra nam, sớm hay muộn cũng phải đưa Lý Diệu Bạch đi, nó rồi cũng sẽ biết chuyện này.

Trong khoảng thời gian này không tống nó về đã tận tình tận nghĩa, nói sự thật cho nó chính là vì để nó an phận chút.

Vụ này nói Lý Diệu Bạch có sai hay không thì Khương Tri Ngôn không có cách nào phán đoán, chỉ là Úc gia không hề nợ nó cái gì, đừng có nói cái vụ cô út Úc dưỡng phế nó, cha ruột nó cũng nhìn mà không lên tiếng không đau lòng kìa, thế này rồi còn muốn trách Úc gia à?

Ngày hôm qua Lý Diệu Bạch quậy đến rạng sáng mới cúi đầu nhận sai, chỉ là vừa nhìn là biết không phải thiệt tình, ánh mắt nó nhìn về phía Úc Nam Diễn đều ẩn ẩn lộ ra một cỗ hận ý, giờ khắc này nó hoàn toàn không giống con nít.

Khương Tri Ngôn từng ở trong viện phúc lợi, biết có mấy đứa nhỏ thật sự có thể làm ra những chuyện ác độc mà rất nhiều người trưởng thành cũng không dám, Lý Diệu Bạch như vậy, tuyệt đối đừng có mơ nó lấy ơn báo oán, trên phương diện nào đó nó thật đúng là giống với cô út Úc.

Chỉ mang thù không nhớ ân!

“Tôi không tin! Các người gạt tôi! Các người gạt tôi!”

Roẹt ——

Báo cáo bị hung hăng xé rách, giọng nói bén nhọn của Lý Diệu Bạch vang lên trong phòng, “Tôi muốn mẹ, tôi muốn gặp mẹ tôi!”

Nó muốn chạy ra ngoài, lại bị vệ sĩ ở cửa ngăn lại.

Một đứa nhỏ nào lại có sức để phá tan cản trở của vệ sĩ, rất mau, Lý Diệu Bạch đã bị ném về phòng.

Úc Nam Diễn cũng không muốn vô nghĩa với nó, chỉ là bảo người trông chừng, một ngày ba bữa cứ theo lẽ thường mà đưa tới là được.

Biết đứa nhỏ này không phải huyết mạch Úc gia rồi, Úc Nam Diễn cũng lười quản giáo nó, chờ cho qua khoảng thời gian này liền tiễn nó là không còn liên quan nữa.

Rất mau, cửa phòng bị đóng lại, trong căn phòng to như thế chỉ còn một mình Lý Diệu Bạch. Sau khi đập chút đồ lại đá ngã mấy thứ rồi ấy, những vật phẩm có tính nguy hiểm rất mau đều đã bị người hầu thu đi sạch, trong quá trình không phát ra chút thanh âm nào.

Lý Diệu Bạch muốn chạy lại chạy không được, có chửi cũng không ai đáp lại, quả thực nghẹn khuất tới cực điểm.

Sau khi đám người hầu đi sạch rồi, nó nhịn không dược mà giơ tay phải lên, trên đó là một chiếc smartwatch chuyên dụng, có thể gọi điện thoại, còn có công năng kết nối bong bóng xanh, là món đồ mà con nít hiện nay cơ hồ đứa nào cũng có một cái, Lý Diệu Bạch tất nhiên cũng có.

Tới Úc gia lại không phải ngồi tù, bọn họ tất nhiên sẽ không đoạt lại hết đồ của Lý Diệu Bạch, hơn nữa vệ sĩ cũng cảm thấy một đứa nhỏ có thể liên hệ ai chứ?

Giống như khi trước nó từng liều mạng gọi cho cô út Úc với Lý Quang Hoa nhưng đều không có ai đáp lại, mà bên chỗ ông bà nội nó cũng chỉ là bảo nó an tâm chờ ở Úc gia trước đã, căn bản không cần sử dụng đến smartwatch.

Từ từ!

Bình tĩnh lại rồi, Lý Diệu Bạch nhớ tới một người.

Theo lời ông ta nói là bạn của mẹ, có lẽ có thể liên hệ mẹ cho nó giùm thì sao?

Lý Diệu Bạch mới không tin lời Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn đâu, đám đó chính là nhân lúc mẹ không ở đây bắt nạt nó, chờ mẹ về lại rồi, nó nhất định phải treo mấy người đó lên quất roi hết!

Giống như trong TV diễn vậy, để bọn họ đau đến kêu quang quác.

“Alo? Chú Sử ạ? Con là Lý Diệu Bạch! Con trai Úc Minh Na! Chú Sử, chú phải giúp đỡ con!”

……

Tối hôm thứ hai vào ở bổn trạch.

Úc Nam Diễn cũng không tiện đi bồi Úc lão gia tử một đêm nữa, anh vốn định tự ở ngoài phòng khách trong phòng ngủ làm việc suốt, ai ngờ được tới 11 giờ cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Khương Tri Ngôn mặc áo ngủ in hình phim hoạt hình đáng yêu đi ra, nhìn thấy Úc Nam Diễn thì lộ ra một nét mặt bất đắc dĩ.

Bước vài bước đến gần Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn trực tiếp nắm chặt tay áo anh kéo vào phòng ngủ.

Đương nhiên, cô không có khỏe đến thế, chủ yếu vẫn là Úc Nam Diễn không dùng sức giãy dụa.

“Không thì như vầy đi, em ở bên trong đặt mấy cái ly đựng nước?” Khương Tri Ngôn cứ như đang nhìn một đứa bé con tùy hứng, “Chẳng lẽ anh còn định làm việc suốt đêm sao?”

—— Trước kia anh cũng thường xuyên làm việc suốt đêm.

Những lời này Úc Nam Diễn không nói ra, bởi vì Khương Tri Ngôn đã xoay người đi đóng cửa phòng ngủ lại, cầm lấy hai cái gối đầu đặt dọc chính giữa giường, hẳn là sợ Úc Nam Diễn không yên tâm, cô lại lấy ra một con dao gập quân đội đặt bên gối đầu của Úc Nam Diễn.

Con dao này vẫn là Khương Tri Ngôn mang theo tùy thân, công cụ để ngừa vạn nhất.

Không nghĩ tới sẽ dùng tới vào giờ khắc này.

“Được rồi, ngủ đi, đừng có ngượng ngùng xoắn xít như nàng dâu nhỏ nữa!”

Khương Tri Ngôn dẫn đầu bò lên bên phải giường, đắp chăn đàng hoàng, sau đó vỗ vỗ gối đầu, “Em còn muốn chơi di động một hồi, lúc anh muốn ngủ thì nói với em một tiếng, em sẽ tắt đèn.”

Úc Nam Diễn: ……

Đau đầu, chẳng sợ có làm việc suốt đêm cũng chưa đau đầu như vậy!