Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 33




Khương Tri Ngôn đi vào thế giới này chưa được nửa năm, tuy cũng từng gặp phải vài người đáng ghét với chút việc làm người không vui, nhưng thiện ý cùng với người tốt từng gặp càng nhiều hơn.

Úc Nam Diễn, Kiều Hạ, Úc Quân Sách, chú Lâm…… còn có Úc lão gia tử trước mặt đây, có lẽ Úc lão gia tử làm những việc này chỉ vì cô là vợ Úc Nam Diễn, nhưng những việc có thể làm mà cũng có thể không làm này của ông không phải cũng đã chứng minh ông tốt sao.

So với chính mình đời trước vất vả sinh hoạt một mình, liều mạng tăng ca, cuối cùng rơi vào một cái kết cục vì quá lao lực mà đột tử, đời này phảng phất như ông trời muốn bồi thường cô.

“Ai ui, nha đầu Tri Ngôn, không được khóc, hôm nay là ngày lành, khóc liền không xinh đẹp nữa ~”

“Nào có.” Khương Tri Ngôn cười, cô mới sẽ không khóc, khóc chính là thứ vô dụng nhất trên thế giới này, “Con đây là vui vẻ ~”

“Hôm nay, thật sự rất vui vẻ! Siêu vui vẻ!”

Lúc này cô cũng nhớ tới trước đó khi mình cùng vừa học nấu ăn vừa nói chuyện phiếm với đầu bếp Joy ở trong bếp ấy, chính là từng nói đến mấy vị này.

Đừng có nhìn Joy đã qua tuổi nửa trăm, lại chẳng cũ kỹ tí nào đâu, tám chuyện giới giải trí ông còn biết nhiều hơn cả Khương Tri Ngôn.

Khi đó chú Lâm cũng ở bên cạnh, phỏng chừng đã bị ông ghi tạc trong lòng.

“Vui vẻ thì tốt rồi.”

Lúc này Úc Nam Diễn cũng nói tiếp, đồng thời nhìn về phía lão gia tử, “Để ông lo lắng rồi, ông nội, con rất thích.”

“Thôi, con là cháu nội ông, không lo cho con lo cho ai?”

Hai ông cháu đồng thời lộ ra ý cười, tuy rằng người thì tùy ý người thì nhạt nhẽo, nhưng từ góc độ nào đó nhìn qua, đúng là có thể tìm ra được một tia liên hệ huyết thống thần kỳ kia.

Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, lão gia tử còn cố ý mời tới hai vị diễn viên tướng thanh Khương Tri Ngôn thích nữa, rất mau, toàn bộ biệt thự liền vang vọng lên các kiểu tiếng cười.

Cái sinh nhật này của Úc Nam Diễn, người thu hoạch lớn nhất thế mà lại là Khương Tri Ngôn, đây thật đúng là trăm triệu không nghĩ tới.

Chờ tới chiều khi hết thảy đã kết thúc, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn còn chưa nói cáo biệt, lão gia tử đã gấp không chờ nổi mà thúc giục bọn họ đi rồi, còn nói gì mà không quấy rầy thế giới hai người của họ.

Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn liếc nhau, không chịu nổi lão gia tử thúc giục, chỉ có thể yên lặng chạy lấy người.

Chỉ là lần này tài xế không dựa theo thói quen trước kia là chạy đến cửa biệt thự, mà là đậu ở giữa con đường từ đại lộ đến cửa biệt thự.

Giây tiếp theo, Khương Tri Ngôn từ đằng sau móc ra một chiếc kính râm đeo lên, “Khụ khụ.”

Cô ra vẻ nghiêm túc mà khụ hai tiếng, “Úc Nam Diễn tiên sinh tôn kính, vì chúc mừng ngày lành anh ra đời này, bổn tiểu đội cố ý vì anh chuẩn bị một phần quà lớn kinh hỉ thần bí!”

Úc Nam Diễn:……

Nháy mắt anh liền nghĩ đến mấy ngày nay Triệu Đào với Úc Quân Sách ngẫu nhiên sẽ khe khẽ nói nhỏ hay trao đổi ánh mắt với nhau sau lưng anh.

Vừa thấy Úc Nam Diễn chú ý tới bọn họ thì lại lập tức vờ như chẳng có việc gì cả, nếu không phải Úc Nam Diễn lười đi vạch trần kỹ thuật diễn sứt sẹo của hai cái tên kia, thật cho rằng có thể giấu được anh sao?

Khương Tri Ngôn tiếp tục dùng cái giọng đầy nhịp điệu nhấn nhá nói chuyện: “Nhưng mà, những thứ tốt đẹp luôn cần trải qua một phen khảo nghiệm mới có thể lấy được, cầu vồng luôn là sau mưa gió mới thấy, bọn em cũng đã thiết trí một ít câu đố và trạm kiểm soát, chỉ chờ Úc tiên sinh anh nhất nhất phá giải!”

Úc Nam Diễn: “Ai viết lời kịch vậy?”

Khương Tri Ngôn: “Ể? Em viết, như thế nào, không hay sao? Hay là em đọc không đủ tình cảm mãnh liệt cao trào mênh mông?”

“Quả nhiên vẫn là nên để chú Lâm đọc, em cứ cảm thấy chú Lâm có khí tràng đại lão!”

Úc Nam Diễn:……

“Câu đố gì?”

Thời gian cả ngày hôm nay của anh đều để trống ra, nếu bọn họ đã vì mình mà tỉ mỉ chuẩn bị nhiều như vậy, Úc Nam Diễn cũng tính toán phối hợp một chút.

Nhưng mà đối với trạm kiểm soát với câu đố bọn họ nghĩ ra được……

Úc Nam Diễn tỏ vẻ rất hoài nghi.

“Tén tén tén tèn ~” Khương Tri Ngôn lấy một tấm card ra, “Đây là nhắc nhở của cửa thứ nhất, cuối cùng thẳng đến khi tìm được món quà lớn, giữa đường bọn em đều sẽ không thêm vào bất kỳ trợ giúp gì nha.”

“Nhắc nhở bí ẩn đều cần tự anh đi tìm, có thể là chỗ nào đó, cũng có thể là người nào đó.”

Khương Tri Ngôn giảo hoạt cười, đôi ngươi giấu dưới kính râm là chói lọi muốn xem kịch vui, tuy rằng chủ yếu là vì ăn sinh nhật cho Úc Nam Diễn, thuận tiện xem diễn chút cũng không quá đáng đi?

“Còn nữa, không thể tra tư liệu gian lận, cũng không thể uy hiếp nhân viên công tác nha.”

Úc Nam Diễn liếc Khương Tri Ngôn một cái, tựa hồ muốn nói anh sao có thể sẽ dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy, sau đó lấy tấm card qua, trên đó là một câu thơ.



[Diên bão lăng phong phi]

(Diều no đạp gió bay)

Khương Tri Ngôn mở cửa xe ra, trước lúc xuống xe lại quay đầu lại nhìn về phía Úc Nam Diễn, làm động tác cổ vũ anh rồi đồng thời hô: “Cố lên!”

Năm phút sau, Khương Tri Ngôn xuất hiện trong phòng điều khiển biệt thự, hai vị vốn phụ trách vấn đề bảo an đã bị lấn sang bên kia ngồi, còn chú Lâm, Úc Quân Sách với Triệu Đào thì lại không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Úc Nam Diễn trong màn hình theo dõi.

Úc Quân Sách thấy Khương Tri Ngôn lại đây, vội vàng vỗ vỗ vị trí cạnh anh ta, “Chị Tri Ngôn, mau ngồi. Chị nói anh của em có thể đoán ra được đáp án cửa đầu tiên không?”

Triệu Đào cũng có chút lo lắng: “Liệu có phải chúng ta đã thiết trí quá khó không?”

Nếu ông chủ không qua được, không tìm được quà thì xấu hổ cỡ nào, lúc thiết trí cấp độ khó cho các cửa ải mọi người đều rất cao hứng, nghĩ càng khó càng phức tạp càng tốt, nhưng lúc này thấy Úc Nam Diễn thật bắt đầu vượt ải, bọn họ lại bắt đầu lo lắng.

Khương Tri Ngôn ngồi xuống, hơi mang một tia “kinh ngạc” hỏi lại: “Mấy người là xem trọng chỉ số thông minh của chúng ta, hay là coi thường Úc Nam Diễn?”

Úc Quân Sách: “… Chị Tri Ngôn, chúng ta cũng không cùi bắp vậy đi?”

Khương Tri Ngôn: “Cậu sờ lương tâm nói chuyện đi.”

Chú Lâm ở một bên cười không nói lời nào, ông cũng có tham dự thiết kế và đưa sáng ý cho vài trạm kiểm soát, giờ lại rất có vài phần thú vị ác muốn xem chút xem thiếu gia là làm sao mà vượt ải.

—— Tôi lỗi tội lỗi, thiếu gia cậu cố lên! Trong lòng lão Lâm tôi vẫn luôn ủng hộ cậu!

Trong theo dõi, Úc Nam Diễn xuống xe rồi cơ hồ không hề do dự, lập tức nhằm về một hướng mà đi đến.

Nhìn cái hướng anh đi kia, Úc Quân Sách dùng sức vỗ đùi, “Ôi trời, anh của em nhanh vậy đã liền phát hiện đáp án? Câu thơ này cũng không nổi tiếng nha, trước đó em cũng không biết!”

Diều bão lăng phong phi, câu tiếp theo là: Khuyển noãn hướng nhật miên*.

*: câu thơ này, nó đúng không nổi tiếng, mình không thấy được bản dịch bên việt nào thật hay, nên sẽ để hán việt, còn nghĩa của câu này là diều hâu nó no rồi đạp gió bay, chó ngày ấm phơi nắng ngủ.

Đáp án tất nhiên là ở trên người Daniel đáng yêu của chúng ta rồi, mà hiện tại hướng mà Úc Nam Diễn đang đi chính là phòng thú cưng của Daniel.

Khương Tri Ngôn thấy vậy thì hơi hơi mỉm cười, “Đừng nóng vội nha, tuy Nam Diễn đoán được là Daniel…”

“Nhưng mà, ai nói Daniel ở trong phòng thú cưng?”

Trừ bỏ Khương Tri Ngôn, ba người khác chủ yếu chỉ là cung cấp ý tưởng, cụ thể chứng thực kiểu gì liền dựa Khương Tri Ngôn, còn có chú Lâm cũng giúp chút việc, nhưng có vài chỗ bọn họ cũng không biết là tình huống thế nào.

Nghe câu đó, Úc Quân Sách với Triệu Đào đồng thời nhìn về phía Khương Tri Ngôn, đáy mắt đều lộ ra những lời này: Không thể ngờ được, cô còn có chiêu đó?

Khương Tri Ngôn: Mỉm cười.JPG

Khi Úc Nam Diễn đi đến một chỗ giao lộ phân nhánh thì đột nhiên dừng lại bước chân, hiện tại trước mặt anh có hai con đường, một cái chính là đi thông tới phòng thú cưng của Daniel với Lilith, mà một đường khác thì lại là đi thông tới hoa viên biệt thự.

Thật ra thì toàn bộ hoa viên biệt thự chia làm vài mảng, nhưng thường thì đường đi đến hoa viên chính là đường này là lớn nhất, hướng tốt nhất, cũng là chỗ mà mùa đông Khương Tri Ngôn thường xuyên đi chơi kia.

Úc Nam Diễn cơ hồ chỉ tạm dừng một giây, bước chân liền chuyển hướng tới hoa viên, cái hướng tới phòng thú cưng kia là ngay cả nhìn cũng chưa nhìn một cái!

Khương Tri Ngôn: “Đáng giận, thế mà bị ảnh phát hiện rồi!”

Lâm thúc cười ha hả: “Daniel ở hoa viên à?”

“Dạ.” Khương Tri Ngôn gật đầu, “Chú Lâm xem câu thơ kia: Khuyển noãn hướng nhật miên, chính là chỉ Daniel đang ở một chỗ đầy đủ ánh nắng ngủ đó, thật ra chính là ở nhà ấm trồng hoa trong hoa viên.”

Giờ là tháng 7, thời tiết thủ đô là đã nóng bức lại khô ráo.

Bên Úc gia còn đỡ, trong khu biệt thự này diện tích xanh hóa chiếm ít nhất 8 phần, chung quanh còn có ao hồ rừng rậm, không chỉ không khí tươi mát mà nhiệt độ cũng thấp hơn chỗ khác mấy độ.

Bên nhà ấm trồng hoa kia càng là vậy, trong đó có không ít hoa cỏ quý báu, nhiệt độ với độ ẩm là phải thời khắc chú ý, ngay cả Daniel ngẫu nhiên vào chơi cũng có một khu vui đùa chuyên chúc cho nó, bằng không bị nó làm đổ ngã mấy chậu, dẫm nát mấy đóa, cái đó cũng không phải là chuyện mấy chục hay một trăm đồng là có thể giải quyết.

Khi Úc Nam Diễn vào nhà ấm trồng hoa liền thấy được Daniel đang lười biếng ngủ trưa, mà bên cạnh nó có một cái đài nhỏ, trên đó đặt một khối rubik, trên 6 mặt khối rubik có bút tích bị chia năm xẻ bảy, phỏng chừng phải chờ xoay hết lại mới có thể biết cụ thể có ý là gì.

Daniel cảm nhận được hơi thở quen thuộc, rất là có lệ mà mở to đôi mắt một cái, xem như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng sợ Úc Nam Diễn nửa năm trước kia.

“Cái này chắc chắn không làm khó anh em được.” Úc Quân Sách thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm theo dõi, “Chú Lâm, chú đây là thả nước mười mươi rồi nha!”

Chú Lâm lắc đầu: “Là thiếu gia thông minh, tôi nào sẽ thả nước chứ.”

Trong lòng Úc Quân Sách lặng lẽ trợn trắng mắt, như nào anh ta lại nhớ rõ khi còn nhỏ Úc Nam Diễn còn từng lấy được quán quân cuộc thi rubik gì đó?

Theo đạo lý thì Úc Quân Sách nhỏ hơn Úc Nam Diễn 5 tuổi, chờ khi anh ta có ký ức, hẳn phải là không biết nhiều lắm về chuyện lúc nhỏ của Úc Nam Diễn, nhưng không chịu nổi chú Lâm cố ý dọn dẹp ra một cái phòng nho nhỏ ở biệt thự Úc gia, trong đó cất giữ tất cả vinh dự mà Úc Nam Diễn đã đạt được.

Mà Úc Quân Sách, đã may mắn đi vào tham quan rồi.

Quả nhiên như Úc Quân Sách suy đoán được, khối rubik người thường vừa nhìn đã thấy thật phức tạp kia căn bản không làm khó được Úc Nam Diễn, anh thành công xoay hết lại xong cũng lấy được tin tức trên rubik, đứng tại chỗ tự hỏi vài giây lại lập tức xoay người rời đi.

Ba người Khương Tri Ngôn cứ vậy mà nhìn Úc Nam Diễn một đường “thông suốt”, giống như cái thủ thuật che mắt mà Triệu Đào đắc ý kia cơ bản chả có tác dụng gì, người làm vườn bị an bài cung cấp tin tức sai lầm mới vừa mở miệng nói hai câu đã bị chọc thủng, còn bị Úc Nam Diễn bẫy đi một ít lời.

Khương Tri Ngôn, Úc Quân Sách cùng chú Lâm nhìn về phía Triệu Đào.

Triệu Đào: “…… Tôi chỉ là một trợ lý bình thường mà!”

Thẳng đến một cửa cuối cùng, xông qua cửa này là có thể lấy được núi quà mà mỗi người họ vì Úc Nam Diễn chuẩn bị.

Một cửa này, chính là khảo nghiệm vận khí.

Một cái máy gắp búp bê lẳng lặng chờ ở đó, trên đó dán một tờ giấy —— không được phép dùng các cách gian lận như đong đưa máy để gắp búp bê!

Nói cách khác, chỉ có thể thành thành thật thật dựa vào cái gắp.

Qua được mấy cửa trước, trong tay Úc Nam Diễn có tổng cộng 23 đồng xèng, cái máy này lại thiết trí tỷ lệ trúng thưởng lại là một phần mười.

Theo lý thuyết, vấn đề hẳn là không lớn.

“Đi thôi, đi đến điểm đích chờ anh em đi.”

Úc Quân Sách đứng dậy, hiển nhiên là cảm thấy trò chơi vượt ải này đến đây coi như đã kết thúc rồi, cũng nên là lúc bọn họ lên sân khấu cho Úc Nam Diễn một “kinh hỉ”.

“Từ từ!”

Khương Tri Ngôn lại đột nhiên gọi Úc Quân Sách lại, “Xem lại đi.”

—— Xem cái gì?

Úc Quân Sách quay đầu lại nhìn màn hình theo dõi, vừa nãy Úc Nam Diễn đã thất bại một lần, giờ đang gắp lần hai.

Cái này rất bình thường, trong tay Úc Nam Diễn vẫn còn 21 cái xèng kìa.

Rất mau, lần thứ hai cũng thất bại.

Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm……

Đầu Úc Quân Sách đã sắp chui vào trong màn hình theo dõi, “Đúng vậy, đúng đúng, chính là lúc này, ấn xuống đi!”

“Lên lên! Ai!”

Lần thứ 15, thất bại.

Vẻ mặt Úc Quân Sách dại ra mà quay đầu, “Sao em không biết vận khí anh của em kém như vậy?”

Khương Tri Ngôn mỉm cười: “Trước kia Nam Diễn cũng chưa từng đua vận khí đi?”

Úc Quân Sách cẩn thận nghĩ lại, hình như đích xác là vậy, trước nay Úc Nam Diễn đều là dựa vào thực lực.

“Nhưng, nhưng vận khí này cũng quá kém.” Úc Quân Sách nhịn không được mà nhả rãnh: “15 lần rồi! Suốt 15 lần á! Không đúng, 16 rồi!”

Triệu Đào ở cạnh bổ đao: “Ngẫm lại lần chơi lời thật lòng đại mạo hiểm đó đi.”

Rút 3 lần trúng cả 3!

Úc Quân Sách che mặt: “Vậy làm sao bây giờ, nếu mà xài hết xèng rồi vẫn là không gắp lên được thì sao đây?”

Đây tốt xấu là sinh nhật Úc Nam Diễn, trước đó chẳng sợ bọn họ thiết trí nhiều cửa ải như vậy, nhưng thật ra là đều có cách giải quyết, chẳng qua là vấn đề tốn thời gian dài ngắn thôi, nhưng cái máy gắp búp bê này…… Bọn họ thật đúng không ngờ rằng, vận khí của Úc Nam Diễn có thể kém đến loại trình độ này.

Lại lần nữa chứng minh cái gọi là xác suất 10% cũng không đại biểu rằng có thể chơi 10 lần liền nhất định có thể trúng 1 lần, thật giống như trò chơi nào đó của hiện nay ấy, được xưng là có thể rút trúng SSR với xác suất 5%, nhưng trên thực tế, hiểu thì đều hiểu!

Khương Tri Ngôn đứng dậy, “Đừng hoảng hốt, tôi vẫn còn plan B.”

Xài mất 20 xèng vẫn cứ không gắp con búp bê này lên được như cũ, Úc Nam Diễn cũng đứng tại chỗ lâm vào trầm tư, anh nhìn 3 cái xèng còn dư lại trong tay, nghiêm túc tự hỏi liệu có phải mình đã để sót manh mối nào đó không, cái máy gắp búp bê này cũng không phải chỉ đơn thuần là gắp búp bê? Có thể là có đạo cụ hỗ trợ gì đó?

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Úc Nam Diễn cũng không nghĩ ra được đến tột cùng mình để sót cái gì, kiểu gì cũng không có khả năng là vấn đề vận khí thật chứ.

“Alo ~ Alo ~ Alo ~”

Bên cạnh máy theo dõi đột nhiên truyền đến tiếng Khương Tri Ngôn.

“Úc Nam Diễn tiên sinh tôn kính, có phải anh đang lâm vào khốn cảnh hay không? Có phải vì vận khí cảm động của mình mà tức giận không? Hôm nay! Trong một ngày khó được này, bọn em hữu nghị cung cấp một cơ hội xin viện trợ bên ngoài.”

“Anh có thể lựa chọn một người bạn tới trợ giúp mình gắp búp bê, có điều vì để bảo đảm tính công bằng của trò chơi, chỉ có thể lựa chọn một người nha ~”

Khương Tri Ngôn tựa hồ là nghiện dùng phương thức nói chuyện này rồi, ôi cái ngữ khí kia phải nói là lên xuống phập phồng, đầy nhịp điệu, chọc cười chú Lâm đứng bên cạnh luôn.

“Chọn em.”

Cơ hồ là Khương Tri Ngôn vừa mới nói xong, Úc Nam Diễn không chút do dự liền mở miệng lựa chọn cô.

“Anh, anh ơi anh không suy xét em chút nào sao, em gắp búp bê cũng rất lợi hại đó!” Úc Quân Sách lập tức thò qua, giọng nói có chút chênh lệch truyền ra từ trong theo dõi, sau đó liền nhìn thấy Úc Nam Diễn lộ ra một biểu cảm “cự tuyệt” với máy theo dõi.

Chính là cái kiểu mí mắt hơi hơi rũ xuống, khóe môi mím lại, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng chính là có thể cảm nhận được ý muốn cự tuyệt lộ ra từ trong xương kia.

Úc Quân Sách: “Ôi trời! Em bị tổn thương!”

Không để ý màn chiêu trò làm quái của Úc Quân Sách, Khương Tri Ngôn vui vẻ đeo lên chiếc kính râm trước đó, “Mọi người đến điểm đích chờ con đi, rất mau sẽ oke thôi!”

Úc Quân Sách vươn tay: “Chị Tri Ngôn, lỡ mà chị cũng không gắp được thì sao đây? Chỉ thừa có 3 cái xèng thôi á!”

Này đây nhìn kiểu gì cũng thấy, tỉ lệ không gắp được cao hơn nhiều đi?

Khương Tri Ngôn vẫy vẫy tay với ba người, “Không sao cả, nếu tôi cũng không được thì chơi chiêu sống lại chơi tiếp, chắc chắn phải để Nam Diễn gắp được con búp bê kia mới thôi!”

Ba người còn lại: ……

Phía chính phủ gian lận, là trí mạng nhất!

Bên kia, Úc Nam Diễn rất mau đã chờ được Khương Tri Ngôn đeo kính râm, anh xòe bàn tay ra, “Chỉ còn lại 3 cái, đủ chứ?”

So với hai mươi lần vừa nãy, 3 cái xèng này nhìn kiểu gì cũng thấy có chút không đủ.

“Đủ rồi.” Khương Tri Ngôn lấy đi một cái xèng từ lòng bàn tay Úc Nam Diễn, “Thế nào cũng không thể cô phụ tín nhiệm của anh nha.”

Khương Tri Ngôn sạch sẽ lưu loát mà bỏ xèng vào, nhắm chuẩn mục tiêu, hạ gắp, lên, rớt!

Búp bê đã thành công bị gắp lên.

Toàn bộ hành trình chưa đến 1 phút, hình thành sự đối lập rõ ràng với Úc Nam Diễn vừa nãy.

Vì muốn nhìn chiến quả của Khương Tri Ngôn mà chưa có rời khỏi phòng điều khiển ngay, Úc Quân Sách: “… ha ha ha, ha ha ha ha.”

Tiếng cười kiêu ngạo của anh ta nháy mắt vang lên, “Anh, ha ha ha, anh biết anh như vầy ở trong game bị gọi là gì không? Gọi là phi tù*!”

*: Đây là một ngôn ngữ mạng bên trung, từ gọi tắt cho tộc trưởng châu phi, tại sao lại gọi như vậy? Hổng phải vì lý do gì khác, mấy bác bên châu phi quá đen (theo nghĩa đen), mà bên đó (với cả bên mình đôi khi sẽ nói) khi quá xui xẻo sẽ nói là đen quá! Và đã là tộc trưởng thì là đen càng thêm đen, và trái ngược với từ này là từ Âu hoàng, trái đen là trắng, là may mắn, Âu hoàng này là chỉ những người cực kỳ may mắn nha. Mình giữ lại chữ này vì có đôi khi dân mạng bên đó hay tự nói là bổn phi phi hôm nay rất phi, cầu có âu hoàng để thần thiếp ôm đùi[có nghĩa là tui xui quá, cầu có anh nào may mắn cứu vớt], đại loại vậy đó, mình thấy khá thú vị nên để nguyên. (cái này là thấy ở trên baidu, còn cái câu ví dụ là mình lấy ở cuốn nào đó mình từng đọc ra, đó là bản convert, đừng hỏi mình là cuốn đó tên gì, mình cũng không nhớ là mình đọc ở đâu thì càng miễn bàn chuyện đó, cái từ này hình như mình từng chú thích bên cuốn Công ty giải trí Tiên Phàm mình edit thì phải.)

“Trời ạ, anh ơi sao anh sẽ phi như vậy!”

Úc Quân Sách thật nghĩ không ra, nếu mi nói vận khí Úc Nam Diễn không tốt, nhưng vừa sinh ra chính là con cháu Úc gia, từ nhỏ ăn uống không lo, bản thân lại là thiên tư ưu tú, là độ cao mà rất nhiều người mấy đời cũng với không tới.

Nhưng nếu mi muốn nói vận khí tốt……

Lần gắp búp bê này, còn có lần chơi game trước đó, ha ha ha.

“Có điều không sao.” Úc Quân Sách cười xong rồi rất mau lại bù một câu, “Anh phi không sao hết, chị Tri Ngôn âu là được, hai vợ chồng mấy người bổ sung cho nhau, để chị ấy mang anh phi*!”

*: đây là anh Sách chơi chữ, phi ở dưới nghĩa bay, đồng âm nhưng khác nghĩa.

Khương Tri Ngôn nghe vậy thì thật lại rất nghiêm túc mà nhìn về phía Úc Nam Diễn: “Đừng thương tâm, em chia một nửa vận khí cho anh, chúng ta cùng nhau làm Âu hoàng!”

Dù là số tiền lương 100.000 kia, hay là thiện ý của người nhà họ Úc, ở trong lòng Khương Tri Ngôn đã xem Úc Nam Diễn là bạn bè, trên những chuyện trong khả năng cho phép cô nhất định không chối từ!

Gắp được búp bê rồi liền dễ làm thôi, trong mũ nó cất giấu địa điểm có quà cuối cùng.

Khương Tri Ngôn đi theo sau Úc Nam Diễn, nhìn anh đi vào một mảnh đất trống bằng phẳng ở chỗ chính giữa nhất trên tầng thượng Úc gia, nơi này đã được trang trí sẵn trước rồi, liếc mắt một cái nhìn lại đã thấy tràn ngập bầu không khí sinh nhật, có điều chú mục nhất vẫn là ngọn núi quà kia.

Rõ ràng chính là từ những hộp quà lớn lớn bé bé bất đồng chồng chất thành núi.

“Chúc mừng sinh nhật vui vẻ ~ Chúc anh sinh nhật ~ vui vẻ ~”

Chú Lâm, Úc Quân Sách, còn có Triệu Đào, ba người vừa vỗ tay vừa hát chúc mừng sinh nhật xuất hiện, trên mặt là nụ cười tươi chói lọi, đã rạng ngời lại chân thành.

“Anh / thiếu gia / Úc tổng / Nam Diễn, sinh nhật vui sướng!”

Bộp bộp bộp ——

Cho tràng pháo tay nhiệt liệt, phân đoạn này tuy có chút rập khuôn cũ kỹ, nhưng không phải có câu nói kia à —— tâm ý quan trọng nhất!

“Anh, vui vẻ không? Kinh hỉ không?”

Úc Quân Sách chỉ về phía một đống quà kia, “Mỗi một món đều là bọn em tỉ mỉ chọn lựa, còn có quà tự tay làm đó! Anh phải quý trọng chúng thật tốt đó.”

Tầm mắt Úc Nam Diễn đảo qua bốn người họ, trong đôi ngươi bích sắc nhộn nhạo sung sướng, ngay cả khóe môi cũng hơi hơi nhướng lên, trôi bớt đi cảm giác lạnh nhạt xa cách ngày thường.

“Anh sẽ.”

“Cảm ơn mọi người.”

“Tới tới tới, hôm nay chúng ta ăn BBQ lộ thiên!” Khương Tri Ngôn nhướng môi, “High lên nào ~”

“Chị Tri Ngôn! Uống rượu không?”

“Không! Tôi quyết sẽ không đụng vào rượu nữa!”

“Ha ha ha ~”

Trên bầu trời biệt thự Úc gia, cả buổi chiều này vẫn luôn vọng lên tiếng cười làm người ta nghe liền không tự chủ được mà cười tươi theo, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi biệt thự được xây lên đó!

—— Tin rằng về sau “lần đầu tiên” như thế này sẽ còn càng ngày càng nhiều, chỉ cần thiếu phu nhân ở đây!

Nội tâm những người hầu nghe được tiếng cười kia không khỏi nghĩ thầm.

*

Tháng 8, đúng là lúc thủ đô nóng bức nhất.

Buổi tối tuy không nóng nực như ban ngày, nhưng cũng không cho phép khinh thường như cũ.

Còn hên Khương Tri Ngôn không cần ra khỏi cửa, đang nằm trên giường đắp chăn mỏng xem gameshow, đang xem đến một chỗ rất hài mà cười ha hả kia, di động ở một bên đột nhiên vang lên.

Lúc này mà gọi cho cô, khỏi cần đoán cũng biết ngay chắc chắn là ba Khương hoặc mẹ Khương.

Khương Tri Ngôn cầm di động lên, quả nhiên thông báo trên điện thoại là “Mẹ Khương”.

Cô thuần thục chỉnh nhỏ tiếng TV, ấn xuống phím trò chuyện.

“Alo, mẹ.”

“Dạ dạ, không nóng không nóng, còn tốt còn tốt.”

“Đúng vậy, đã đang ở trên giường.”

“Cái gì?!”

Khương Tri Ngôn vèo cái ngồi dậy.

“Mẹ với ba muốn tới thủ đô thăm con?”

Tháng bảy tháng tám đúng là lúc học sinh nghỉ hè, ba Khương với mẹ Khương làm giáo viên tiểu học tất nhiên cũng có kỳ nghỉ này, chỉ là vì mẹ Khương là phó hiệu trưởng, cho dù nghỉ cũng phải nghỉ trễ hơn giáo viên bình thường chút, nhưng tốt xấu là còn có hơn nửa tháng kỳ nghỉ dài hạn.

Hai người họ tính toán, không bằng tới thủ đô thăm con gái nhỉ?

Bọn họ cũng đã hơn nửa năm không gặp con gái bảo bối rồi, tuy rằng trong điện thoại Khương Tri Ngôn vẫn luôn nói mình rất tốt, nhưng không tận mắt thấy một lần tóm lại là không quá yên tâm.

Mẹ Khương: “Liễu Liễu, ba mẹ đã mua vé máy bay thứ 3 tuần sau rồi, khách sạn cũng đã đặt xong xuôi, con không cần lo cho ba mẹ, cũng không cần tới đón máy bay, ba mẹ chỉ là muốn thăm con chút thôi, cũng thuận tiện tới thủ đô chơi mấy ngày.”

Khương Tri Ngôn: “……”

“Kinh hỉ” này tới quá đột nhiên, thật sự làm người ta trở tay không kịp.

Có phải bây giờ cô nên đi thuê ngay một cái phòng đơn nhỏ để ứng phó lần kiểm tra đột kích này hay không?