Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 329: Đòi nợ tận cửa




Vương Hải Ba nắm tay Lý Giai Dao kéo sang một bên, nhỏ giọng nói bên tai chị ấy: “Dao Dao, em đừng lo chuyện ở đây nữa, anh cũng không thiếu tiền. Em yên tâm, chắc chắn sẽ không có gì đâu, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì được, mọi người đều thấy mà”.

“Anh chỉ dạy dỗ cậu em không biết trời cao đất dày của em một chút mà thôi, cậu ta quả thực hành động hơi quá đáng”.

“Em yên tâm, anh có chừng mực, đây cũng là tốt cho cậu ta thôi”.

Tiếng nhạc trong phòng rất lớn, trước đó ba cô gái đang hát, chúng tôi ở bên này nói gì, bọn họ đều không nghe được.

Nhưng tôi có thuận phong nhĩ, Vương Hải Ba thì thầm với Lý Giai Dao những gì tôi đều nghe thấy cả.

Lý Giai Dao không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên tất nhiên là tin Vương Hải Ba, nói: “Vậy anh đừng làm chuyện gì quá đáng, cũng đừng bắt nạt Sơn Thành. Sơn Thành như em trai ruột của em vậy”.

“Anh biết chưa?”

“Ừ, được rồi, được rồi”, Vương Hải Ba cười đáp: “Em đừng lo nữa”.

Vương Hải Ba nói dối Lý Giai Dao.

Nhân viên phục vụ đi ra ngoài, mấy phút sau, có ba nhân viên phục vụ đẩy chiếc xe đẩy vào. Trên xe toàn là rượu được đóng thùng, được lấy trực tiếp từ kho đẩy sang đây, toàn bộ đều là chai to.

Cả căn phòng chất đầy rượu!

Ba cô gái cũng không hát nữa, ngồi xuống ghế sofa.

Vương Hải Ba lên mặt thách thức: “Trương Sơn Thành, một trăm tá rượu mang đến rồi, cậu uống đi”.

“Uống hết thì tôi mời khách”.

“Uống không hết thì cậu mời”.

“Chúng ta đã giao hẹn rồi đấy”.

“Được thôi”, tôi không hề lo lắng, cho dù có một nghìn thùng thì tôi cũng có thể uống hết. Tiên nữ Thanh Thủy hóa giải chất cồn dễ như trở bàn tay, tôi vào nhà vệ sinh nhiều chút là được.

Tôi có thể uống đến khi anh phá sản!

Tôi có thể uống đến khi anh hoài nghi nhân sinh!

Tôi nói: “Các anh mở hết nắp ra giúp tôi, mở hết tất cả, xếp gọn gàng lên bàn cho tôi”.

Vương Hải Ba cười nói: “Không gấp, chúng ta còn nhiều thời gian, cậu cứ từ từ mà uống”.

Tôi thản nhiên nói: “Tôi sợ các anh không theo kịp tốc độ của tôi”.

Nói xong, tôi cầm một chai rượu đặt lên miệng, một giây sau chai rượu đã cạn, cứ như làm ảo thuật vậy!

Cho dù là rót ra cũng không nhanh được như vậy.

Mọi người kinh ngạc, còn tôi cười nói: “Hai giây uống một chai rất bình thường, một tiếng là tôi có thể uống hết”.

Ai cũng không tin lời tôi nói, Vương Hải Ba bật cười: “Vậy thì cậu uống đi, chúng tôi xem làm sao cậu uống hết số đó trong nửa tiếng đồng hồ!”

“Mấy người các cậu mở nắp rượu ra đi!”

Vương Hải Ba cho rằng anh ta thắng tôi chắc rồi, lát nữa tôi nhất định sẽ cho anh ta biết mặt.

Tôi cầm chai thứ hai lên, chuẩn bị uống.
Thế nhưng cửa phòng đột nhiên bị tông mở, có ba người xông vào, mà phía sau còn có mười mấy người đi theo. Bởi vì trong phòng đã bày đầy rượu, không còn chỗ để đứng nên người phía sau không vào trong được.

Mấy người họ hùng hùng hổ hổ, vài người còn mò tay phải vào trong ngực áo, giống như có mang theo hung khí!

Dẫn đầu là một gã trọc đầu khoảng năm mươi tuổi, mặc nguyên bộ hoa hòe sặc sỡ, cổ đeo dây chuyền vàng cỡ lớn.

Đây là câu lạc bộ cao cấp, sao lại có người tới gây chuyện thế này?

Mấy người này đến đây kiếm ai chứ?

Tôi sao?

Hình như tôi không quen biết họ.

“Vương Hải Ba! Quả nhiên mày ở đây, mày lăn ra đây cho tao!”, gã đầu trọc quát to.

Chuyện gì vậy? Bọn họ đến kiếm chuyện với Vương Hải Ba sao?

Vương Hải Ba đứng dậy, không hề có vẻ gì là lo lắng, cười nói: “Hóa ra là ông Phì, tìm tôi có chuyện gì sao?”

Ông Phì hung hăng nói: “Số tiền mày nợ đại ca tao, bây giờ trả cả gốc lẫn lãi cho tao mau!”

“Tổng cộng bốn trăm bảy mươi sáu nghìn tệ, số lẻ bỏ đi, đưa tao bốn trăm bảy mươi nghìn tệ, ngay bây giờ!”

Lần này có kịch hay xem rồi, Vương Hải Ba nợ tiền người ta?

Vương Hải Ba vẫn không hề tỏ ra lo lắng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ông Phì, chúng ta có chuyện gì để mai nói được không?”

“Không thấy tôi đang uống rượu với bạn ở đây sao?”

Ông Phì lạnh lùng nói: “Uống cái mả mẹ mày, trả tiền đi rồi mày muốn uống thế nào thì uống”.

Lý Giai Dao kéo cánh tay Vương Hải Ba, nhỏ giọng nói: “Hải Ba, không phải anh nói số tiền đó là mượn từ bạn, tạm thời không cần trả sao?”
Vương Hải Ba vỗ tay Lý Giai Dao để Lý Giai Dao yên tâm, nói: “Dao Dao, không sao, chuyện này anh sẽ giải quyết”.

Vương Hải Ba đi tới phía trước, nói: “Ông Phì, bạn tôi đang uống rượu ở đây, có chuyện gì chúng ta ra ngoài rồi nói”.

“Có chuyện gì cứ nói ở đây luôn!”, ông Phì nói: “Tối nay mày phải trả tiền, mày không trả thì đừng mong ra khỏi căn phòng này”.

Vương Hải Ba không muốn nói chuyện này ở đây, càng không muốn xử lý chuyện này trước mặt bạn mình và các cô gái, nhưng thái độ của ông Phì vô cùng cứng rắn.

Vì vậy Vương Hải Ba chỉ có thể bàn chuyện ngay tại đây, anh ta tắt nhạc đi, căn phòng lập tức yên tĩnh.

Vương Hải Ba nói: “Ông Phì, tôi làm việc cho ông chủ Âu Dương, ông không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật chứ? Ông đến đây gây chuyện là không nể mặt ông chủ Âu Dương rồi”.

Ông Phì nói: “Đừng có luôn miệng nhắc tới ông chủ Âu Dương, ông chủ Âu Dương biết mày là cọng cỏ nào? Rốt cuộc mày có trả tiền không? Mày không trả thì hôm nay tao tháo khớp chân mày ra!”

Sắc mặt của Vương Hải Ba vô cùng khó coi, nói: “Tôi nợ các ông ba trăm nghìn tệ, chính miệng đại ca các ông đã đồng ý không thêm một đồng lãi nào. Các ông cũng đã nói tôi muốn trả khi nào cũng được”.

“Hơn nữa, quan hệ giữa cậu tôi và đại ca các ông không tệ, có cậu tôi đảm bảo, các ông còn lo cái gì?”

“Cậu mày? Ha ha...”, ông Phì nói: “Lẽ nào mày còn chưa biết tối nay cậu mày xảy ra chuyện rồi sao?”

“Ông ta ôm toàn bộ gia sản chạy mất rồi!”

“Cậu mày nợ đại ca bọn tao hơn tám trăm nghìn tệ, chưa trả một đồng nào mà chạy rồi!”

“Nếu không thì tối nay tao cần đến tìm mày sao?!”

“Đại ca bọn tao công tư phân minh, tiền của cậu mày, mày không cần trả, còn tiền của mày thì mày phải trả! Cả gốc lẫn lãi!”

Giám đốc nhà hàng chạy trốn mất rồi?

Ông ta bị tôi dạy dỗ một trận thế là chạy mất rồi?

Xem ra là vì tôi giáng chức ông ta, giảm lương ông ta từ ba mươi nghìn tệ xuống còn hai nghìn rưỡi, cũng khiến ông ta mất đi quyền lợi và địa vị. Hơn nữa, tối nay ông ta không chỉ đắc tội tôi mà còn đắc tội với Âu Dương Bác và anh Đao.

Ngày tháng sau này của ông ta chắc chắn sẽ khó sống, có thể nói là mãi mãi không thể trở mình.

Vả lại, ông ta còn nợ rất nhiều, không cách nào trả được.

Trước khi chủ nợ tìm đến cửa thì bỏ của chạy lấy người.

Vậy nên ông Phì mới đến tận cửa tìm Vương Hải Ba đòi tiền, bắt anh ta trả nợ.

Vương Hải Ba kinh ngạc không thôi, sắc mặt thoắt cái thay đổi, hỏi: “Cậu tôi xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ông Phì, trước kia cậu tôi là người của anh Đao, bây giờ đang làm việc cho ông chủ Âu Dương. Nhà hàng ở tầng trên là do cậu tôi quản lý, sao có thể xảy ra chuyện chứ?”

Ông Phì nói: “Cậu mày đắc tội với người không nên đắc tội, ông ta đắc tội với ông chủ Âu Dương, người mà anh Đao cũng phải nhường ba phần. Bây giờ cậu mày không còn gì nữa, nơi này đã không còn chỗ cho ông ta đứng, vậy nên ông ta chạy rồi”.

“Mẹ chứ tối nay mày không nhận điện thoại của tao, tao còn tưởng mày cũng trốn rồi. Các anh em tao đang uống rượu ở đây phát hiện có người gọi một trăm tá rượu, vô cùng tò mò nên qua hỏi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nói là mày. May là mày dùng phiếu ưu đãi, trên đó có tên của mày”.

“Thế mới biết mày cũng đang uống rượu ở đây!”