Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 307: Quỳ xuống xin lỗi




Về tới thôn, dãy gỗ xoan đào xung quanh đã bị phá bỏ, tôi gọi cho Dương Quang để xem có ai cần những tấm gỗ này không.

Ý tôi rất đơn giản: trả hàng.

Mới có vài ngày, tôi muốn trả hàng là không thành vấn đề gì, chỉ mất một chút tiền nhỏ mà thôi.

Loại chuyện này đối với Dương Quang mà nói chỉ là chuyện lặt vặt, ông ấy hoàn toàn đồng ý.

Dương Quang hỏi tôi: "Sơn Thành, cháu điều tra đến đâu rồi?"

Dương Quang hỏi về vụ việc tôi và Dương Thành Công bị ám sát.

Tôi nói: "Lần trước cháu đã nói với chú rồi, kẻ thù của chúng ta là Lữ Vô Thiện, ông ta thâm tàng bất lộ, luôn ẩn thân ở phía sau".

"Chú Dương, e rằng người nhà họ Dương không chống đỡ nổi người này đâu. Bây giờ lại còn bắt cóc người phụ nữ Lâm Ngọc Lam của cháu".

"Những chuyện này, chú giao cho cháu xử lý đi”.

Dương Quang tức giận nói: "Chú không quan tâm bối cảnh phía sau Lữ Vô Thiện lớn mạnh đến mức nào. Giết anh em chú thì chú phải báo thù!"

Lữ Vô Thiện bị mang oan rồi, nhà họ Dương sẽ không bao giờ biết được cái chết của Dương Thành Công là do Lãnh Nguyệt gây ra.

Trong chuyện này, Dương Thành Công thực sự không giúp được gì nhiều, có khi ngay cả lai lịch gốc gác của Lữ Vô Thiện, nhà họ Dương cũng không thể điều tra rõ ràng được.

Mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Dương đã giải quyết xong rồi, chỉ cần sau này người nhà họ Dương cư xử đúng mực, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận bọn họ.

Đến tầm chiều tối, hai chiếc xe tải lớn đến, kéo hết số ván gỗ xoan đào đi.

Bên phía đền thờ, phần lớn nền đất đã sụp hết, ngày mai đã có thể đào hết phần đất đang còn treo lơ lửng xuống rồi lấp lại.

Hoàng Tiểu Tinh vẫn là người phụ trách công trình, anh ta làm việc hết mình, vô cùng tận tâm.

Tôi không phải lo lắng về công trình này, Trần Kế Tần và hai tổ trưởng sẽ lo những việc vặt vãnh trong thôn.

Tôi vẫn còn rất lo về chuyện thầy khai quang.

Chuyện này điều tra chưa được rõ ràng nên tôi có cảm giác rất bất an.

Mãi đến hơn chín giờ tối, Mộc Dịch và Mạc Vũ mới về, hai người mua rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là hai người họ buổi tối còn ngủ chung một phòng!

Tại sao mối quan hệ giữa họ lại tiến triển tốt đẹp thế nhỉ?

Chắc chắn bọn họ đang giấu tôi điều gì đó, nhưng tôi không hỏi.

Hai ngày nay chúng tôi vẫn luôn dưỡng thương, hai cô gái đều ở nhà không đi ra ngoài, ba bữa cơm đều do Lý Tuyết Diễm nấu.

Lý Tuyết Diễm rất thích cuộc sống hiện tại của cô ấy, có nhiều thời gian cho việc học, khi nào rảnh, Lãnh Nguyệt còn đưa cô ấy đi tham quan chỗ này chỗ nọ.

Lý Tuyết Diễm học và ôn bài rất chăm chỉ, tôi biết cô ấy muốn đi học càng sớm càng tốt, nhưng khi chuyện của Lữ Vô Thiện chưa được giải quyết, tôi không thể để cô ấy đi học.

Buổi sáng ngày thứ ba, tôi cầm hai củ nhân sâm đến nhà Trần Kế Tần.

Trần Kế Tần và tôi đang ở trong phòng, đóng chặt cửa. Tiên nữ Thanh Thủy chuẩn bị chế tạo nhân sâm ngàn năm.

Chuyện này nhất định phải giấu những người khác.

Tương tự như lần trước, đầu tiên ngâm nhân sâm trong nước khoảng nửa tiếng rồi vớt ra và để một lúc cho khô.

Sau đó, tôi đặt tay phải lên nhân sâm, cũng giống như lần trước, tiên nữ Thanh Thuỷ biến đổi nhân sâm vô cùng nhuần nhuyễn. Vài phút sau, nhân sâm trước mặt tôi đã biến thành nhân sâm nghìn năm, chất lượng còn tốt hơn cả củ lần trước.

Lần này, sau khi hấp thụ linh khí của cây mọc ngược, tiên nữ Thanh Thuỷ đã tăng thực lực lên mấy cấp, biến hóa nhân sâm rất đơn giản.

Sau khi chế tạo xong nhân sâm, chúng tôi cho nó vào hộp quà.

Sau bữa trưa, tôi, Mộc Dịch và Mạc Vũ lái xe về thành phố.

Sau khi lên xe, Mạc Vũ mở hộp quà nhân sâm của tôi ra, nhíu chặt mày.

Mộc Dịch cũng rất tò mò, nhìn bên ngoài nhân sâm vô cùng bình thường.

Nhưng sau khi kiểm tra, Mạc Vũ thực sự kinh ngạc, nói: "Nhân sâm của cậu... thực sự là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch!"

"Chỉ là... dược tính trong nhân sâm cực kỳ mạnh, bảo quản cũng rất tốt, giống như vừa mới được rút lên khỏi mặt đất vậy".

"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chỉ trong một tiếng đồng hồ sáng nay, cậu đã đến núi Trường Bạch sao?"

Mạc Vũ quá lợi hại rồi, đến cái này cũng có thể tra ra, bởi vì tôi vừa áp linh khí vào nhân sâm chưa được bao lâu, dược tính của nhân sâm đương nhiên có tác dụng rất mạnh.

Mộc Dịch cũng rất sốc, cô ta hỏi tôi rốt cuộc củ nhân sâm này ở đâu ra.

Tôi cười ha ha nói: "Tôi có một người sư phụ rất lợi hại. Nhân sâm là do sư phụ lấy giúp tôi".

"Còn lí do làm sao lấy được, thì cô không cần quan tâm".

Mạc Vũ có vẻ không tin lời của tôi: "Sư phụ của cậu ở trong thôn?"

“Đúng thế”, tôi nói: “Sư phụ sống ở ngọn núi phía sau của thôn, mà sư phụ tôi lại ‘xuất quỷ nhập thần’, không thích gặp người lạ”.

"Trong thôn cũng chả có ai biết ông ấy”.

Mộc Dịch trợn tròn mắt, nói: "Thôn của anh nghèo thế này mà có nhiều nhân vật lợi hại thật đấy, mấy chuyện kỳ quái lại càng nhiều".

Chuyện nào không giải thích được, tôi sẽ đùn đẩy hết lên người sư phụ này.

Hơn một tiếng sau, chúng tôi đã đến trước tòa cao ốc. Ngay khi ba người chúng tôi xuống xe, tôi thấy năm, sáu người bước ra từ tòa cao ốc, thu hút sự chú ý của tôi.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, bên cạnh là Âu Dương Bác.

Theo sau có một vài người đàn ông mặc đồ Tây và đi giày da.

Âu Dương Bác cứ cười gượng, nói cái gì đó với người đàn ông trung niên, nhưng sắc mặt người đàn ông trung niên lại vô cùng lạnh lùng, tựa hồ không muốn nói chuyện cùng Âu Dương Bác.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Âu Dương Bác là một trong những người đứng đầu thành phố, vậy mà lại bị ngó lơ? Âu Dương Bác dường như đang cầu xin chuyện gì đó, chỉ thiếu chút nữa là cúi đầu, khom lưng trước ông ta.

Mấy người họ đang đi đến bãi đậu xe này, tôi bước tới và chào: "Chú Âu Dương!"

Âu Dương Bác giật mình, nhìn thấy tôi, trên gương mặt ông ấy nở nụ cười nhiệt tình: "Sơn Thành, sao cậu lại ở đây".

Mấy người đi bên cạnh cũng vô thức dừng lại, ánh mắt của họ đổ dồn lên tôi.

Tôi có thể nhìn ra ý thờ ơ, khinh bỉ từ những ánh mắt đó.

“Âu Dương Bác, ông đúng là cho tôi mở mang tầm nhìn đấy. Sao ông có thể quen biết với cái loại người hạ đẳng này chứ”, người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn tôi rồi bày bộ dạng khinh thường.

Loại người hạ đẳng?

Ông ta dám nói tôi là loại người hạ đẳng!

Âu Dương Bác sững người!

Trong lòng tôi vô cùng tức giận, những người có thân phận và địa vị này chẳng phải đều có nội hàm phong phú sao, có tố chất tốt sao?

Tại sao vừa nhìn thấy tôi một cái, liền nói tôi hạ đẳng?

Lẽ nào là vì tôi ăn mặc quê mùa?

Bộ quần áo tôi đang mặc là Triệu Linh Nhi mua cho. Tôi biết nó chỉ đáng giá khoảng trăm tệ nhưng đối với tôi, nó là vô giá.

Tôi cảm thấy người đàn ông trung niên này hình như đã nói gì đó với Âu Dương Bác, nhưng không được, tức giận từ nãy đến giờ, cho nên vừa nhìn thấy tôi liền nói ra lời này.

Mặc dù tôi rất bực mình, nhưng gương mặt vẫn mang theo ý cười. Tôi mặc kệ người đàn ông trung niên, vẫn cười với Âu Dương Bác: "Chú Âu Dương, chú chơi với đám chó mèo vớ vẩn này từ bao giờ thế?"

Âu Dương Bác nghe thấy lời này lại càng sững sờ, nụ cười trên mặt như đông cứng lại!

Tôi chửi hết đám người kia, ông chê tôi hạ đẳng thì tôi đây chửi ông là thứ động vật!

“Cậu đang nói cái gì vậy!”, một thanh niên đẹp trai hơn hai mươi tuổi đứng bên cạnh nổi giận, tiến lên hai bước, nhìn tôi một cách trịch thượng.

Thanh niên cao hơn một mét tám, thân hình vạm vỡ và gương mặt đẹp trai, hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi như thế này quả thực khiến người ta cảm thấy áp lực.

Nhưng tôi nào có quan tâm những người này?

Tôi vẫn bình tĩnh, nói: "Anh này, tôi đâu có nói chuyện với anh. Phiền anh đứng gọn ra một chút, đừng quấy rầy tôi và chú Âu Dương nói chuyện".

Thanh niên nghe thấy lời này, tức giận quát: "Lập tức quỳ xuống, xin lỗi!"

Quỳ xuống? Anh đang nằm mơ đấy à?