Tôi Là Ma Vương, Tôi Rất Sầu Vì Anh Hùng Quá Yếu

Chương 2: Vũ khí của kẻ thù định mệnh của tôi có gì đó không ổn




Tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao kẻ thù truyền kiếp của mình lại yếu như vậy, vì vậy sau khi chơi đuổi bắt lần thứ năm với Fafnir, tôi đã đi tìm Công chúa Coleman, người đang bị giam cầm trong Dungeon.

Dưới sự dẫn đường của những người lính xương, tôi đã nhìn thấy cô ấy.

Dù đã đến đây được một tháng nhưng Công chúa Coleman vẫn thánh thiện và thuần khiết như lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, như thể tin chắc sẽ có người đến cứu cô ấy.

Thấy cô ấy như vậy, tôi không khỏi có chút xót xa cho cô, không biết cô có biết đầu năm nay Anh hùng đều như vậy không.

Người lính xương mở cửa hầm ngục cho tôi, tôi bước vào và ngồi xuống trước mặt Công chúa Coleman.

Công chúa Coleman nhẹ nhàng hỏi tôi: "Có chuyện gì vậy, Sarthis?"

Tôi: "... Đừng gọi bằng tên, gọi tôi là Ma Vương đi!"

Tôi: "Chuyện là thế này..."

Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp vạch trần chuyện của Anh hùng nhưng khi nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi không thể làm như vậy được.

Vì vậy, tôi rẽ sang chuyện khác và hỏi: "Nếu cô có kẻ thù định mệnh nhưng vì một lý do nào đó, kẻ thù đó quá yếu đến mức cô thậm chí không thể tin được, cô sẽ làm gì?"

Công chúa Coleman: "Đó có phải là kiểu bắt buộc là đối thủ ngang cơ không?"

Tôi: "Ừ." Nếu không, nếu việc xả nước quá lộ liễu, sẽ bị phát hiện!

Cô ấy suy nghĩ một lát rồi cười trả lời tôi: "Nếu là tôi, tôi sẽ giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn."

... Tôi hiểu rồi.

Tôi rời khỏi Dungeon và cảm thấy cô ấy nói cũng có lý. Có thể là đám tay sai mà tôi thả ra không đủ để cậu ta tích lũy kinh nghiệm nên cậu chàng mới không mạnh lên.

Trong trường hợp đó...

Vào đêm thứ hai, Anh hùng lại đến.

Lần này cậu chàng đến sớm hơn ngày hôm qua mười phút và có vẻ như thanh niên này đã biết đường hơn hôm qua.

Hôm nay, tôi đã bố trí rất nhiều yêu tinh trên khán đài và chúng háo hức bao vây Anh hùng. Bằng với sự yêu nghề của mình, tôi chế nhạo: "Ồ, chúng ta lại gặp nhau. Cậu vẫn chưa bỏ cuộc sao, Anh hùng?"

"Tôi sẽ đến đây mỗi đêm cho đến khi tôi đánh bại ngài, Ma Vương Sarthis.

Mặc dù cậu chàng đang bị lũ yêu tinh bao vây nhưng kẻ thù của tôi có vẻ khá bình tĩnh. Thái độ này đáng được tôi tán thưởng.

Tôi vẫy tay một cái, lũ yêu tinh hú lên, vung chùy về phía cậu ta và bắt đầu tấn công cậu chàng. Kẻ thù cũ của tôi giơ thánh kiếm lên và rót ma thuật vào đó, rồi hét lên: "Thánh kiếm, đến đây với ta!"

Những con yêu tinh ngay lập tức bị sức mạnh ma thuật của cậu ta thổi bay và đâm sầm vào các bức tường của Lâu đài Ma Vương.

"Chính là nó! Đây chính là cách mà cậu xứng với cách gọi kẻ thù của Ma Vương Sarthis!" Tôi cười thành tiếng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đêm nay tôi có thể về hưu thành công! Fafnir cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc của tôi, nó gầm lên rồi phun ra một tràng lửa rồng.

Đó là lúc Thánh kiếm trong tay Anh hùng mềm đi.

Tôi: "..."

Fafnir: "..."

Tôi cố gắng đỡ Fafnir đứng vững rồi chỉ vào Thánh kiếm của cậu ta: "Cậu sao vậy?"

Anh hùng cẩn thận tra Thánh kiếm mềm như một que kem bị tan chảy vào vỏ và nhìn tôi xin lỗi: "Tôi đã quên sạc nó trước khi ra ngoài."

... Chuyện gì đã xảy ra với vũ khí của phe ánh sáng vậy?

Hôm nay, Anh hùng lại thất bại trong việc đánh bại tôi.

Dù trong lòng rất đau khổ nhưng tôi rất nghiêm túc và sẽ không bỏ cuộc.