Tôi Không Làm Nũng Đâu! - Icemoon

Chương 19




Editor: Giừa

-

Cách không xa khu căn cứ là một con phố đi bộ thương mại.

Nằm trong một khu trung tâm thương mại được bao quanh bởi các tòa nhà văn phòng, con phố đi bộ này chính là biểu tượng của thời trang và xu hướng, bên cạnh các nhãn hiệu nổi tiếng của nước ngoài còn có không ít các cửa hàng sang trọng khác ở nơi này.

Giang Chu đã tra thử ở trên mạng, hầu hết mọi người đều sẽ thích quà tặng từ các hãng xa xỉ. Xét trên mối quan hệ giữa cậu và Trì Diễn, vụ quà cáp có lẽ nên hào phóng một chút.

Vì vậy, ngay khi vừa đến phố đi bộ, Giang Chu đã kéo Trì Diễn tới một cửa hàng quần áo có vẻ đắt tiền.

Mặc dù Giang Chu không hiểu gì về thời trang, nhưng cậu cảm thấy quần áo trong cửa hàng này rất giống với quần áo trong tủ đồ của Trì Diễn, hẳn là Trì Diễn sẽ thích phong cách này.

Thế nhưng sau khi dạo quanh cửa hàng một vòng, Trì Diễn chỉ cân nhắc xem là có món nào phù hợp với Giang Chu hay không, anh cũng không hề tỏ ra đặc biệt hứng thú với một món nào đó cụ thể.

Tình trạng này kéo dài liên tục ở mấy cửa hàng sang trọng kế tiếp, khiến Giang Chu nãy giờ vẫn luôn nhìn cố gắng tìm hiểu của Trì Diễn cảm thấy hơi nản lòng.

Trì Diễn nghĩ là cậu không vui vì không chọn được quần áo mình thích, vậy nên anh đã mua cho cậu một cây kem đặc biệt to, "Không phải vội, chúng ta từ từ đi dạo thôi."

Kem vani màu trắng sữa trông rất hấp dẫn, Giang Chu nếm thử một miếng, không nhịn được mà giơ cây kem lên chia sẻ cảm nhận với Trì Diễn, "Cái này ngon quá nè!"

Dáng vẻ ngoan ngoãn này trông còn ngọt hơn cả cây kem dâu trong tay Trì Diễn.

Trì Diễn kìm lòng không đặng, vươn tay xoa xoa đầu cậu.

Cảnh tượng này khiến hai cô gái nhỏ ở bên cạnh nhỏ giọng phát cuồng: "Aaa! Bọn họ là một đôi đúng không?! Anh trai lạnh lùng và bé đáng yêu, chênh lệch chiều cao với ngoại hình ngon vãi!"

Giang Chu liếm liếm kem, ngạc nhiên liếc nhìn hai cô gái, "Mấy cô đó có chuyện gì vậy nhỉ?"

Trì Diễn chỉ cười cười, "Không có gì, chúng ta đi chỗ khác nào."

Cây kem ngọt ngào giúp Giang Chu khôi phục tinh thần, tiếp tục tiến hành kế hoạch chọn quà của mình.

Buổi chiều này hai người họ đã ghé thăm đủ loại cửa hàng, còn tiện thể xem những nghệ sĩ biểu diễn trên phố đi bộ, tuy nhiên đã đến giờ phải trở về, Giang Chu vẫn chưa tìm được món quà mà Trì Diễn thích.

Giang Chu cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm được nữa, đang định hỏi thẳng Trì Diễn thích cái gì thì chợt phát hiện Trì Diễn đang nghiêng đầu nhìn về một hướng nào đó, chờ mãi vẫn chưa rời mắt đi chỗ khác.

Giang Chu nhìn theo tầm mắt của Trì Diễn, thấy một cửa hàng thú nhồi bông, ở bên trong đang bày bán một loại gấu bông lông xù màu hồng, ngoài ra còn đủ thứ goods khác lấy chủ đề chú gấu bông này, ví dụ như quần áo, túi xách, giày dép,....

Mà bắt mắt nhất vẫn là một chú gấu bông màu hồng siêu lớn đặt trong cửa sổ kính ở trước cửa hàng.

Chú gấu bông này có vẻ ngoài rất đáng yêu, đôi mắt của nó được tạo hình quả đào, trên cổ còn quàng một chiếc khăn có hoa văn trái tim màu hồng đào, trông vô cùng mềm mại và dễ thương, khiến Giang Chu không khỏi nghĩ tới một cái tên, "Gấu hồng nhỏ mềm mại".

"Con gấu đó to thật sự!" Giang Chu áng chừng con gấu này còn cao hơn cả mình.

Trì Diễn giới thiệu cho Giang Chu: "Đây là phiên bản giới hạn kỉ niệm sáu năm ra mắt loạt sản phẩm Gấu hồng của công ty CN."

"Bản giới hạn á?" Giang Chu không để ý nhiều tới những thứ này, cậu cũng không biết bản giới hạn là gì, bản thường là gì.

Trì Diễn kiên nhẫn giải thích: "Nó là mẫu đặc biệt được sản xuất với số lượng tương đối ít, bởi vì mỗi con gấu bản giới hạn đều có đánh số ở mặt sau nên là rất có giá trị đối với những ai thích nó, có điều hiện giờ nó rất khó mua, rất nhiều người phải tìm mua second-hand. Cửa hàng này chắc là chỉ đang trưng bày thôi chứ không bán."

Giang Chu hiểu ra được một chút, đồng thời cũng nghe ra rằng anh rất quen thuộc với con gấu hồng này.

"Không ngờ là anh lại hiểu rõ đến vậy."

Trì Diễn nhìn chằm chằm con gấu hồng với ánh mắt cháy bỏng, "Bởi vì tôi thường xuyên mua sản phẩm của họ mà."

Giang Chu tỏ vẻ "thì ra là vậy".

Lúc trước khi nhìn thấy những món đồ màu hồng trong phòng ngủ, cậu đã nghĩ hẳn là bạn gái của Trì Diễn thích những thứ màu hồng.

Thế nên là con gấu bông màu hồng đặc biệt như vậy, chắc hẳn bạn gái anh cũng sẽ thích, nên là Trì Diễn mới thường xuyên mua những thứ đó cho bạn gái.

Vừa đúng lúc hai người họ đã đi tới cửa hàng, Giang Chu cảm thấy Trì Diễn chắc sẽ muốn mua gì đó cho bạn gái, vì vậy đưa ra đề nghị: "Chúng ta vào xem một lát nhé?"

Trì Diễn do dự: "Nhưng mà không còn sớm nữa, không phải cậu muốn mua quần áo sao?"

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt của anh vẫn chưa rời khỏi con gấu hồng khổng lồ.

Nhìn bộ dạng này của Trì Diễn, Giang Chu cảm thấy hôm nay không thể không vào cửa hàng này, "Không sao đâu, không phải bên trong cũng bán quần áo sao? Tôi cũng có thể vào xem đồ của họ mà."

Giang Chu đã nói như vậy, Trì Diễn cũng không từ chối nữa, hai người nhanh chân bước vào cửa hàng gấu bông.

"Chào mừng đến với tiệm Trải nghiệm Gấu Hồng." Nhân viên bán hàng tiếp đãi họ rất nhiệt tình, "Hai bạn muốn xem gấu bông hay là đồ dùng hàng ngày ạ? Có hàng mới về đó ạ."

Nghĩ tới mục đích ra khỏi nhà hôm nay, Trì Diễn nói: "Xem quần áo đi."

Nhân viên bán hàng lập tức đưa họ tới khu vực quần áo và lấy ra các sản phẩm bán chạy để giới thiệu, "Áo thun gấu hồng này có hình gấu được thêu tay, sờ lên cảm giác rất thích, còn có cả áo chống nắng nữa, có tai gấu ở trên mũ áo, đây là sản phẩm mới bán chạy nhất đó ạ."

"Đáng yêu lắm." Trì Diễn hỏi ý kiến Giang Chu, "Cậu thấy thế nào? Có muốn thử không?"

Đến cũng đến rồi, thử một cái cũng không tệ, Giang Chu không từ chối, cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.

Không có gì bất ngờ khi Giang Chu mặc quần áo này vào trông cực kỳ hợp, cậu và màu hồng vốn vẫn luôn có một sự hòa hợp khó có thể diễn tả, hơn nữa còn có cả con gấu hồng dễ thương này nữa, Giang Chu mặc vào người không khác gì một phiên bản gấu hồng được nhân hóa.

Nhìn Giang Chu như vậy, tim Trì Diễn sắp tan chảy rồi.

Anh thậm chí còn muốn mua hết toàn bộ quần áo ở đây cho Giang Chu mặc.

"Thế nào? Có đẹp không?" Đứng trước gương thử đồ, Giang Chu kéo kéo cái áo khoác chống nắng trên người, lần đầu tiên mặc loại quần áo nhẹ nhàng như vậy, cậu có hơi không quen.

Trì Diễn còn chưa kịp trả lời, cô nhân viên bán hàng đã không khỏi kích động: "Đẹp lắm! Đẹp quá trời quá đất luôn! Bạn mặc nó vào trông còn đẹp hơn cả người mẫu của chúng tôi luôn! Bạn thực sự rất hợp với quần áo của chúng tôi đó!"

"Cảm, cảm ơn." Mặc dù thường ngày Giang Chu vẫn luôn tự nói mình rất đẹp trai, nhưng được người khác khen ngợi như vậy vẫn thấy hơi xấu hổ.

Nhân viên bán hàng nhân cơ hội giới thiệu thêm vài món phụ kiện cho Giang Chu, "Tôi thấy kính râm và băng đô gấu này cũng rất hợp với bạn đó."

Mắt kính của kính râm này có màu hồng nhạt, được tạo hình quả đào giống như mắt của gấu bông phiên bản giới hạn, trên gọng kính còn khắc một cái đầu gấu hồng; cái băng đô kia thì lại có hai cái tai gấu màu hồng lông xù, nhìn rất dễ thương.

Bỏ qua kính râm đi, cái băng đô đáng yêu thế này liệu có hợp với cậu không?

Thấy Giang Chu còn hơi do dự, cô nhân viên bán hàng nói rất chân thành, "Quần áo của chúng tôi phối với băng đô này rất hợp, bạn đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp, không thử thì tiếc lắm."

Không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng, Giang Chu không có lựa chọn nào khác ngoài đeo cái băng đô lên đầu.

"Thế, thế nào?" Giang Chu chậm chạp quay đầu hỏi Trì Diễn, cậu hơi bối rối và xấu hổ, một thằng con trai như mình mà mặc đồ dễ thương như vậy hẳn là rất kỳ quặc, "Có phải không hợp không?"

Trì Diễn nhìn người trước mắt suốt nửa ngày trời không nói được gì, hoàn toàn ngây ngẩn.

Giang Chu thấy Trì Diễn không có phản ứng gì, cho rằng hình ảnh của mình dọa sợ Trì Diễn, cậu vội vàng tìm một chiếc gương để xem dáng vẻ của mình lúc này.

Nếu vừa rồi Giang Chu chỉ là phiên bản nhân hóa của gấu hồng, thì hiện giờ cậu chính là phiên bản nhân hóa nâng cấp của gấu hồng. Mặc áo thun gấu hồng vào rồi đeo tai gấu lên, cậu đã hoàn toàn biến thành một chú gấu hồng. Tai gấu màu hồng nhạt lại cực kỳ hài hòa với màu tóc hồng của cậu, hơn nữa còn có lông xù mềm mại, khiến người ta muốn giơ tay nhéo một cái.

Giang Chu cũng thật sự làm như vậy, cậu nhéo nhéo cái tai trên đầu mình, rất mềm mại, sờ rất sướng tay.

Trì Diễn đã hoàn toàn bị thôi miên kể từ lúc Giang Chu mặc xong đồ, tới giờ mới tỉnh táo lại, anh che đi khuôn mặt ửng đỏ của mình, nói với nhân viên bán hàng: "Đồ cậu ấy đang mặc, cả cái băng đô nữa, chúng tôi mua hết."

Mua hết luôn á?

Giang Chu kéo băng đô xuống nhìn giá tiền trên nhãn.... cái giá tiền này khiến cậu hơi do dự.

Ở bên này cậu vẫn còn đang tính toán có nên mua không, ở bên kia Trì Diễn đã yêu cầu nhân viên đóng gói đồ chuẩn bị thanh toán.

Thấy vậy, Giang Chu không nghĩ nữa, vội đi tới ngắt lời, "Tôi sẽ tự trả tiền!"

"Nhưng mà tôi muốn....." Trì Diễn thực sự muốn mua tặng Giang Chu.

"Không được, không được, tôi sẽ tự mua!" Lần đi mua sắm này lẽ ra phải là Giang Chu mua quà cho Trì Diễn, nếu đã không mua được quà rồi mà còn để Trì Diễn mua gì đó cho mình nữa thì cậu sẽ ức chế đến chết mất.

Trước sự kiên trì của Giang Chu, Trì Diễn chỉ có thể từ bỏ ý định trả tiền thay cậu.

Trong lúc quét mã thanh toán, Giang Chu chợt nghĩ tới cặp kính râm mà vừa nãy nhân viên mang ra. Tuy rằng đồ ở trong cửa hàng này đều tương đối đáng yêu, cơ mà có lẽ Trì Diễn đeo cặp kính râm kia cũng sẽ hợp.

Cậu lẳng lặng bảo nhân viên thanh toán cả cặp kính râm kia, còn bảo nhân viên đóng gói nó cẩn thận một chút, chuẩn bị đưa cho Trì Diễn khi quay trở về.

Nhân viên bán hàng tươi cười tiễn hai người ra cửa.

Giang Chu nhìn túi đồ trong tay mình, hơi ngượng ngùng nói: "Anh đi cùng tôi mà chẳng mua được gì."

"Cũng không phải là tôi không có thu hoạch gì," Trì Diễn mỉm cười, lấy từ trong túi quần áo ra một cái túi nhỏ, mở ra cho Giang Chu xem, "Vừa rồi tôi thấy có cái này đẹp nên mua, là sản phẩm vừa mới ra mắt."

Trong túi là một chú gấu hồng to cỡ bàn tay, trên đầu nó có một sợi dây màu hồng, chắc là charm điện thoại.

Trì Diễn lắc lắc con gấu hồng, "Đáng yêu nhỉ?"

"Đáng yêu lắm."

Giang Chu đang định hỏi có phải anh mua tặng bạn gái hay không thì chợt thấy Trì Diễn buộc charm con gấu màu hồng vào ốp điện thoại của chính mình.

-

Hết chương 19.