Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​ - Chương 45: 45: Nhiệm Vụ Hiện Thực




Thế gió ngoài tòa nhà rất lớn, mang theo âm thanh gào thét thổi bay quần áo Tiêu Lam.

Dưới chân chính là độ cao vài trăm thước, từ trên vọng xuống, khu CBD ngựa xe như nước giờ phút này đều đã biến thành từng đốm sáng đèn tinh mịn, phảng phất nơi này đã ngăn cách khỏi nhân gian ồn ào náo động.

Tường ngoài tòa nhà là kính thủy tinh, cách sân thượng mái nhà còn có một khoảng không ngắn. Hơn nữa kính được trải qua bảo dưỡng định kỳ, sờ lên rất bóng loáng, cũng không có chỗ nào có thể mượn lực.

Tiêu Lam móc ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】.

“Kétt——” chủy thủ đâm vào thủy tinh, phát ra âm thanh cọ xát bén nhọn chói tai.

Chủy thủ xuất phẩm từ Thế Giới Hàng Lâm, đừng nhìn nó chỉ là một con dao gọt hoa quả, trên thực tế không chỉ có thể thọc tường ngoài thủy tinh, thậm chí gánh nặng thể trọng một người đàn ông thành niên cũng không hề có vấn đề.

Mượn dùng sức mạnh chủy thủ, Tiêu Lam leo lên vuông góc với mặt kính thủy tinh.

Người chơi trên mái nhà với cứ cầm điện thoại livestream, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, trên một cái tay khác thưởng thức con dao, ánh dao sáng như tuyết quay cuồng trên đầu ngón tay gã.

Bỗng nhiên động tác trên tay người nọ dừng lại, đôi mắt sung huyết dữ tợn chuyển hướng về phía hai đứa nhỏ bên cạnh, gã lộ ra một nụ cười không có ý tốt, như là ác quỷ trong chuyện xưa: “Các cục cưng ngoan, các cháu sợ hãi sao?”

Bé gái bất quá bốn năm tuổi, bị dọa như vậy tức khắc hốc mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu đảo quanh. Anh trai bên cạnh bé nhìn qua sáu bảy tuổi thấy thế, lập tức che trước người bé gái, ý đồ làm ra bộ dáng hung dữ: “Ông…. không cho ông lại đây!”

Người nọ nhìn thấy hình ảnh này lại nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng lạnh: “Ái chà chà, chó con dữ thế.”

Bé trai nỗ lực mà uy hiếp gã: “Ba ba tôi rất lợi hại! Ông chắc chắn đánh không lại ba ba đâu!!”

Đối mặt uy hiếp gầy yếu này, người nọ không thèm để ý cười nhạo một tiếng, ngay sau đó gã tùy ý mà ném điện thoại xuống, cầm theo dao hướng về bọn trẻ.

Gã đã nghe được tiếng còi cảnh sát càng ngày càng rõ ràng, lại kéo dài xuống thì cái gì gã cũng không làm được. Thế Giới Hàng Lâm không để lại đường sống cho gã, dựa vào cái gì mấy đứa nhóc này có thể tung tăng nhảy nhót trên đường? Nên làm cho bọn nó biết một chút, cái gì gọi là hiện thực tàn khốc.

Hai mắt người nọ trải rộng tơ máu nhìn chằm chằm hai đứa bé vừa nhìn đã thấy sống thật sự hạnh phúc trước mắt này, trên mặt gã tất cả đều là kɦoáı ƈảʍ trả thù.

Gã nắm chặt dao trên tay, dao này chỉ là một con dao bình thường gã mua từ cửa hàng mà thôi, nếu gã có thể sử dụng đạo cụ thì tốt rồi, trong không gian trữ vật của gã có nhiều đạo cụ uy lực lớn, đến lúc đó nhất định có thể thu thập toàn bộ người trong tòa nhà này.

Đáng tiếc, chỉ có thể dùng này hai tên nhóc này cho đỡ thèm, sau đó gã nhất định phải rời đi.

Gã là người có thân thể lực cường hóa, sau khi lên tới trung cấp, hiện thực không thể sử dụng đạo cụ ảnh hưởng với gã mà nói cũng không có lớn như vậy. Thân thể năng lực của gã hoàn toàn áp đảo trên người thường, gã có nắm chắc, xe cảnh sát này kia căn bản đuổi không kịp gã.

Điện thoại bị ném xuống đất không quay được tình huống trước mắt, nhưng trên màn hình bình luận điên cuồng mà xoát:

“Đậu má! Gia hỏa này muốn làm sao!”

“Tui không dám nhìn……”

“Nhân tra a a a a a a a a a a! Ông quay lại coi!!”

“Ai da, kíƈɦ ŧɦíƈɦ! Tặng quà nè~”

“Lầu trên biếи ŧɦái quá!”

“Biếи ŧɦái +1”

“Quản lý bất động sản đâu! Loại người này có phải cũng nên bị khóa tài khoản không!!”

Động tác Tiêu Lam nhanh chóng, rất nhanh đã tới bên cạnh mái nhà.

Nương theo tòa nhà che lấp, cậu lặng lẽ nhìn về hướng người chơi mục tiêu, lại vừa lúc nhìn thấy một màn người nọ huy dao về phía bọn nhỏ.

Tiêu Lam cảm giác thấy tình huống không ổn, cậu cho Lạc một ánh mắt, hai người phân công nhau về hai hướng.

Ánh dao sáng như tuyết cùng với ác ý của Tử Thần đánh úp lại hai đứa nhỏ, mang theo một trận gió làm người run rẩy. Trong mắt người chơi kia chứa đầy ác ý chờ mong, hình ảnh đóa hoa gầy yếu điêu tàn đã không ngừng hiện lên trong đầu gã.

Mặt đối mặt với ánh đao, hai đứa nhỏ hoảng sợ mà hít khí, bé gái đã sợ hãi đến khóc không ra tiếng, bé trai liều mạng mà lết trên mặt đất, ý đồ đẩy em gái về phía sau.

Đột nhiên, không biết từ đâu nào đột nhiên chạy ra một bóng người. Người nọ động tác cực nhanh, thời gian không đến một giây đã từ sân thượng bên cạnh lắc mình tới trước mặt bọn họ.

“Rầm ——” một tiếng, ác ma nguyên bản đứng sừng sững ở trước mặt bọn nhỏ, phảng phất như không thể chiến thắng, đã không thấy đâu.

Thay thế chính là hoa giấy từ không trung lả tả bay xuống xuống, cùng một bóng người màu sắc hoa lệ.

Hoảng sợ trên mặt hai đứa nhỏ chưa biến mất, chúng ngơ ngác mà nhìn bóng người trước mặt.

Người kia mặc áo sơ mi trắng đen hình thức khoa trương, cậu bỏ đi mũ dạ hoa lệ, ưu nhã mà cúi mình một cái với bọn nhỏ, trên mặt nạ màu trắng là tươi cười bất biến, cứ như đứng trên sân khấu.

Tiêu Lam ngồi xổm xuống, vươn một ngón tay dựng lên trước mặt, hơi hơi nghiêng đầu với bọn nhỏ: “Bây giờ là thời gian ma thuật của Hề tiên sinh nha.”

Bé gái quên mất khóc thút thít: “Ma…… Thuật……”

Tiêu Lam vươn một bàn tay tới trước mặt bé, lòng bàn tay nắm chặt mở ra, tức khắc lại là một đợt hoa giấy bảy màu mới từ trong tay của cậu tràn ra, rơi xuống trước mặt bé gái.

“Oa ——” bé gái nho nhỏ trên mặt còn nước mắt chưa khô, cũng đã nở nụ cười, “Hề tiên sinh thật là lợi hại!”

Bé trai có vài phần cảnh giác hơn em gái mình, bé cọ tới phía trước, lại lần nữa đem em gái che lại sau lưng.

Thấy thế Tiêu Lam cũng không để bụng, cậu nói với bọn nhỏ: “Hiện tại anh muốn dùng ma thuật làm tên trứng thối biến mất, các bé ngoan cần phải thời nhắm mắt lại.”

Bé trai không xác định hỏi: “Thật vậy chăng?”

Tiêu Lam đứng dậy: “Đương nhiên rồi, Hề tiên sinh cũng không gạt người. Các bé chỉ cần nhắm mắt lại, nghe anh đếm tới ba, tên trứng thối liền sẽ biến mất.”

Bé gái nghe vậy lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nội tâm bé trai giãy giụa một cái chớp mắt, nhìn nhìn em gái đã không còn khóc thút thít, bé vẫn lựa chọn tin tưởng người trước mắt, cũng nhắm lại mắt.

“Bé ngoan.” Tiêu Lam cười cổ vũ.

Bên kia.

Người chơi mục tiêu đột ngột bị một chân mạnh mẽ đá bay lăn hai vòng trên mặt đất, nhìn dấu chân bên sườn eo mình, gã có chút không thể tin tưởng. Làm một người chơi thiên hướng thể lực cường hóa, hơn nữa thăng cấp trung cấp đã thật lâu, thân thể gã có bao nhiêu cường, chính hắn rất rõ ràng, thứ gì mới có thể đá hắn một chân ra đi xa như vậy?

Chẳng lẽ là —— người chơi?!

Nghe nói qua nhiệm vụ hiện thực, gã tức khắc khẩn trương lên.

Gã biết nếu người chơi ở hiện thực có hành động khác người, trò chơi liền sẽ phái người chơi gần đó đến giải quyết. Gã vốn cho rằng, bằng vào sức chiến đấu của mình thoát thân là không thành vấn đề, lại không ngờ còn chưa gặp mặt đã trực tiếp bị đá bay ra, cứ như bị xe tải lớn đụng phải.

Thế Giới Hàng Lâm tìm tới quả thật lag con mẹ nó gia súc!

Gia hỏa này chẳng lẽ là người chơi cao cấp?

Nhìn bóng dáng đang dỗ con nít kia, trong lòng gã hoảng hốt, tính toán sấn thời điểm người nọ không chú ý, trực tiếp chạy trốn rồi lại nói, nơi này không thể lại ngây người, quả thực quá nguy hiểm.

Gã té ngã lộn nhào, nắm chặt thời gian từ trên mặt đất bò dậy, chạy về hướng rời xa gia hỏa hoa hòe loè loẹt kia.

Lại không ngờ một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt gã, ngăn cản đường đi của gã. Gã ngẩng đầu nhìn lại, là người đàn ông mặc tây trang ba kiện, người nọ ôn hòa cười với gã: “Xin lỗi, tiên sinh nhà tôi cũng không có cho phép anh rời đi.”

Ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt.

Người này xuất hiện từ khi nào?!

Gã rõ ràng không có nghe được phụ cận có tiếng bước chân nào khác!

Hô hấp gã chợt dồn dập lên, một dự cảm mài giũa giữa sinh tử nổi lên trong lòng: Người này, cực kỳ nguy hiểm, phải nhanh chóng đào tẩu.

Gã quay đầu xung quanh tìm kiếm phương pháp thoát thân trên sân thượng.

Sau đó phát hiện, trước đó vì bảo đảm không bị người quấy rầy, gã tự mình lấp kín cửa đi xuống, cũng lấp kín đường sống của mình….

Hiện tại trên sân thượng, gã đã không đường nào để trốn, trừ phi gã tính toán từ mái nhà cao mấy trăm mét trực tiếp nhảy xuống, đem chính mình khảm vào mặt đất, hóa thân thành một bộ phận của khu đất CBD sang quý.

Một cảm xúc tên là tuyệt vọng hiện lên trong lòng gã.

Có lẽ, gã muốn kết thúc ở chỗ này.

Cùng lúc đó, Tiêu Lam trấn an xong hai anh em, sau khi nhìn chúng nhắm mắt lại, cậu xoay người đi về phía mục tiêu nhiệm vụ.

Vì tốc chiến tốc thắng, cậu mở kỹ năng ra:

【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】

【 Năng lực: Gia tốc 8 lần 】

【 Thời gian còn lại: 00:04:59】

Sau khi kỹ năng thăng cấp, đối với tốc độ tăng phúc cũng càng nhiều.

Tử Thần đếm ngược bắt đầu rồi:

“Một.”

Tiêu Lam chợt gia tốc, tấn như tia chớp mà hướng tới tên người chơi kia, thân hình dưới ánh đèn lộng lẫy cơ hồ nhìn không rõ.

Đồng tử người nọ co rụt lại, trong lòng bỗng nhiên cả kinh. Nhìn đến tình huống này, gã minh bạch chính mình vô luận như thế nào cũng trốn không thoát, nhưng mà người yếu đuối là không thể sống sót trong Thế Giới Hàng Lâm, lòng gã trầm xuống, một cổ tàn nhẫn nảy lên trong lòng.

Đến đây đi, nhìn xem là mày chết hay là tao mất mạng!

“Đinh ——”

Không hổ là người chơi trung cấp lão luyện, có trực giác chiến đấu vượt mức bình thường. Dao đầu tiên của Tiêu Lam nhanh đến cơ hồ tầm mắt không cách nào bắt giữ bị gã cử dao ngăn lại.

Nhưng mà, trong tay gã chỉ là một dụng cụ cắt gọt bình thường mà thôi, chẳng sợ gã đã lựa chọn nhãn hiệu xịn xịn nhất thế giới hiện thực, cũng vẫn cứ không phải là đối thủ của đạo cụ cao cấp, dao ngăn cản trước mặt lúc này đây, sau công kích theo tiếng mà gãy.

“Mẹ kiếp!” Người nọ thấp giọng quát mắng một câu, vứt bỏ dao gãy trong tay.

“Hai.”

Dao thứ hai của Tiêu Lam từ mặt bên đánh úp lại.

Bằng vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng với tố chất thân thể cường đại, người nọ chợt lóe sang bên cạnh, hiểm mà lại hiểm tránh thoát một dao này.

Mũi nhọn sắc bén cắt ra một miệng vết thương thon dài trên quần áo gã, làn da đều tựa hồ có thể cảm nhận được ánh dao sắc bén, một cảm giác lạnh lẽo như có như không tựa dòi bám trên xương dừng lại trên da.

Chỉ kém một chút, lưỡi dao sẽ đâm vào máu thịt gã.

Ngắn ngủn giao phong đã làm gã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, gã độ lệch thân thể, đang định một lần nữa điều chỉnh tư thế nghênh đón sóng tập kích tiếp theo, lại phát hiện trên cổ chợt xuất hiện một cơn lạnh lẽo.

Một cái chớp mắt này, gã mới đột nhiên tỉnh ngộ: công kích vừa nãy —— là động tác giả!

Sau cảm giác lạnh đến thấu xương tựa hồ có thứ gì tiến vào máu gã, phảng phất như lưỡi hái của Tử Thần múa may rơi xuống, gã tức khắc không cảm giác được trái tim nhảy lên.

Thân ảnh điên cuồng chợt ngã xuống đất, nhấc lên một trận tro bụi.

Tiêu Lam nhìn nhắc nhở của hệ thống xuất hiện:

“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với Hà Hạo Xuyên, độc tính đi kèm: Cyanogen Kali hóa”

Độc Kali Cyanogen nếu trực tiếp tiến vào trái tim sẽ khiến trái tim nhân loại nháy mắt đình chỉ nhịp đập. Hà Hạo Xuyên này thật là một gia hỏa bất hạnh, vừa lên đã rút trúng SSR.

“Ba. ”

“Bụp ——”

Cùng với đếm ngược kết thúc và âm thanh ống pháo hoa nổ vang, bé trai dẫn đầu mở mắt.

Xuất hiện trước mắt bé chính là hoa giấy và kim tuyến bay múa đầy trời, như là đang chúc mừng một hồi lễ mừng hoa lệ hạ màn. Không chỉ là tên trứng thối kia, tính cả Hề tiên sinh xuất hiện trước mặt các bé cũng không thấy bóng dáng.

Lúc này em gái bên cạnh mới thật cẩn thận mà mở mắt: “Trứng thối không thấy! Ca ca, Hề tiên sinh đâu rồi?”

Bé trai cũng chỉ có thể lắc đầu.

Lại thấy em gái bé kinh hỉ mà nhìn phía trước, chụp tay ngồi dậy: “Ca ca, nhìn hoa hoa nè, Hề tiên sinh tặng hoa hoa cho chúng ta!”

Nhìn thấy động tác của em gái, bé trai mới phản ứng lại dây thừng trên người mình đã được cởi bỏ. Bé quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất trước mắt hai bé đặt hai đóa hoa hồng được làm từ giấy màu, một đóa màu hồng phấn, một đóa màu xanh lam, như là món quà đưa cho hai bé.

Bé gái cầm hoa màu hồng nhạt cười, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Bé trai cũng cầm lấy hoa màu xanh lam kia, như suy tư gì.

Lúc này, cửa lên sân thượng bị người mạnh mẽ đá lên, tiếng người ồn ào vang lên sau cửa.

Bọn nhỏ nhìn về phía cửa, chỉ thấy một lát sau, ván cửa tính cả tạp vật chất đống trên đó cùng nhau ngã xuống, thật nhiều cảnh sát mặc đồng phục dũng mãnh ùa vào sân thượng.

Ánh mắt đầu tiên, bọn họ chỉ thấy hai đứa nhỏ.

Tiếp theo mới có cảnh sát phát hiện, thi thể người đàn ông xuất hiện trên phát sóng trực tiếp ngã vào gần cửa, vừa lúc ngay vị trí bọn nhỏ nhìn không thấy, mà trên toàn bộ sân thượng không còn người nào khác.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Các cảnh sát cảm thấy hoang mang tiến đến bế hai đứa bé, một chú cảnh sát trùn niên nhìn thật hòa ái hỏi bọn nhỏ: “Các con có biết vừa mới xảy ra chuyện gì không?”

Bé gái hưng phấn đến giơ lên tay nhỏ thịt mum múp nắm hoa giấy hồng nhạt: “Con biết, là Hề tiên sinh dùng ma thuật biến trứng thối đi mất tiêu rồi!”

Cảnh sát trung niên: “Cái này……”

Chú ta lại nhìn về phía bé trai lớn hơn một chút, hy vọng được đến câu trả lời đáng tin cậy hơn một chút.

Bé trai nhìn hoa màu lam trên tay mình, ánh mắt kiên định: “Con trưởng thành cũng muốn làm Hề tiên sinh, sau đó bảo hộ em gái!”

Cảnh sát trùn niên: “……”

Chú ta cảm thấy có hơi sầu lo, hai đứa nhỏ này không phải bị dọa ngu rồi chứ?