Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 42




Editor: Mít

Lúc bọn họ tức giận, bé đã quen rồi, khi chất vấn chỉ giữ im lặng, nếu bé nói dì bảo mẫu sẽ không vui, ba cũng không vui, bé không biết mở miệng như thế nào, cho nên cũng không nói gì.

Nhưng mà ba lại càng không vui vì bé không nói gì.

Bé mới sáu tuổi, còn có rất nhiều thứ bé không hiểu, cho nên bé rất muốn mau chóng lớn lên, đến khi bé lớn lên rồi thì sẽ biết phải làm gì, nói gì, đúng không?

Bé nghĩ, đến khi bé lớn lên rồi thì sẽ không phải khó chịu như vậy nữa.

Thực ra trong lòng Trương Tụng Hạo còn có một bí mật không nói cho ai nữa.

Tuy ba và dì bảo mẫu đều nói với bé “Họ là vì muốn tốt cho bé”, nhưng Trương Tụng Hạo lại thích ba hơn.

Bé có thể cảm giác được, ba thật sự yêu thương bé.

Chỉ là vì bé quá tệ, nên làm cho ba thất vọng, lần nào cũng làm cho ba tức giận.

Dì bảo mẫu cũng hay nói “Dì muốn tốt cho con”, nhưng bà ấy sẽ không nói nhiều với bé, cũng không quan tâm bé có lạnh hay không, có đói bụng không, chỉ khi nào gọi điện thoại cho ba thì sẽ đột nhiên ôm bé, mặt bất đắc dĩ nói.

"Tụng Hạo rất ngoan, chỉ là không thể nói chuyện, tôi nói cái gì cũng chỉ... Haiz."

Sau đó ba sẽ đau đầu, có thể còn răn dạy bé vài câu.

Bé rất yêu ba, cũng rất sợ ba.

Về chuyện liên quan với mẹ.

Trương Tụng Hạo cũng không quá ghét mẹ, dù cho bà nội luôn nói mẹ không tốt, dù cho ba đối với mẹ luôn cau mày không vui, không cho mẹ “lại gần”, “dạy xấu”, “lợi dụng” bé.

Nhưng mà cứ cách ba tháng mẹ lại gặp bé một lần, có lúc tháng nào cũng gặp, số lần gặp mẹ còn nhiều hơn cả ba.

Mẹ cũng sẽ nói với bé.

"Tuy rằng sinh con ra vì lợi dụng con, nhưng giống như sinh con ra vẫn còn có chút tình mẫu tử, mẹ luôn luôn nhớ con. Ba con là Ảnh Đế, có tiền có địa vị, con cố gắng ở với ba, bây giờ mẹ dùng tiền của ba con, sẽ tích góp một chút, tranh thủ sau này không cần lợi dụng con nữa. Nếu như sau này con có tiền đồ, cũng cho mẹ một chút."

"Trước đây mẹ rất yêu ba con, sinh con ra muốn gả cho ông ấy, nhưng ông ấy không đồng ý, hết cách rồi, cũng không thể phá huỷ ông ấy? Nếu không thì ai cho chúng ta ăn cơm? Cho nên mẹ đành ném con cho ông ấy."

"Con đừng nhớ mẹ, cố gắng ở với ba, trên căn bản mẹ đã bán con cho ba để lấy không ít tiền. Ba con là Ảnh Đế, rất lợi hại, ai bắt nạt con, làm con không vui, cứ nói cho ba con biết."

"Lại đây, để mẹ xem gần đây con có mập không? Sao còn không cao lên nữa? Có phải ba đối xử với con không tốt? Không phải, mỗi tháng đều đưa thù lao cho mẹ, cho nên vẫn rất coi trọng con mà."

"Sau này con có thể chẳng cần tiền đồ gì cũng được, tiền của ba con cũng đủ nuôi con cả đời. Nhưng con phải hiếu thảo không nên làm ông ấy không vui, bằng không đến lúc ba đá con ra khỏi cửa, với chút tiền này của mẹ thì không nuôi nổi con đâu."

...

Lúc đầu, khi bé nói mấy lời này cho ba, ba bé rất tức giận, giận đến mức gọi điện thoại mắng mẹ vì mẹ nói cho bé mấy điều không hay, bảo bé không được nói chuyện với mẹ.

Nhưng bé thật sự không ghét mẹ...

Bởi vì có một năm ở vườn trẻ, dì bảo mấu không đón bé đúng giờ làm bé bị đám bạn học bắt nạt.

Ngày đó mẹ vừa vặn đến thăm bé, một cô gái trẻ lôi mấy bạn nhỏ đánh cho một trận, mắng cô giáo, còn lôi dì bảo mẫu tới đánh cho mấy bạt tai.

Cho tới lúc mẹ bị dẫn vào đồn công an, ba rất bận bịu lại phải đội mũ, đeo khẩu trang đến bảo lãnh.

Chỉ là sau đó...

Dì bảo mẫu nói cho ba, mẹ lại đến tìm bé, còn bắt nạt đám bạn học và cô giáo của bé, đánh mắng không cho dì tới gần.

Ba rất tức giận, Trương Tụng Hạo định nói lại bị dì bảo mẫu ngăn lại.

Ba vội vã rời đi, đi tìm mẹ "tính sổ", dì bảo mẫu ôm bé khóc, nói cho bé “Dì muốn tốt cho con.”

Trương Tụng Hạo thật sự không ghét mẹ, nhưng trong lòng cũng không có “yêu mến” cho lắm.

Đại khái bởi vì câu nói kia.

Mẹ đã bán con cho ba.

Trương Tụng Hạo không thích từ "bán", như giáo viên đã nói, bán người thì chính là buôn người, bọn buôn người không phải người tốt.

Bé có rất nhiều điều không hiểu, nhưng bé một mực chờ đợi lớn lên, lớn lên thì có thể lý giải mọi việc.

Mãi đến khi ba dẫn bé tới chương trình này.

Bé biết, ba muốn dẫn bé "bước vào thế giới giải trí", làm công việc giống như ba.

Đây là lần đầu tiên Trương Tụng Hạo biểu thị phản đối và chống cự, bé không muốn vào giới giải trí, cũng không muốn "được người ta yêu thích", càng không muốn "làm công việc như ba".

Công việc của ba cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm, làm cho ba không thể đến gặp bé, bé không thể lộ ra ánh sáng, không thể đưa bé tới trường học, không thể cùng bé tới công viên trò chơi, thậm chí không cho bé nói với mọi người... Trương Dương Triết là ba của bé.

Bé rất không thích công việc này.

Cực kỳ cực kỳ không thích.

Vào hôm nay, bé kích động bỏ đi lang bạt cùng với Chi Chi, bé rất vui vẻ.

Bé phải lớn lên, lớn rồi lại trở về tìm ba.

Thế nhưng, bé cũng rất nhớ ba.

-

Đứa bé nhân loại khóc đến khản cổ, lông của Mạc Linh Chi cũng bị bé làm cho ướt nhẹp.

Thực ra, có rất nhiều câu phía sau cô không hiểu, hơn nữa cô cũng không rõ ràng lắm, dù sao... cô không có ba cũng chẳng có mẹ.

Cô chỉ có cây tùng già và người nhận nuôi, nhưng bây giờ người nhận nuôi cũng không phải là người nhận nuôi của cô nữa.

Mạc Linh Chi thở dài, duỗi móng vuốt đen nhỏ vỗ vỗ sau lưng bé động viên.

Vỗ vỗ...

Đứa bé loài người này lại ngủ.

Mạc Linh Chi: "..."

Quên đi, vậy mình cũng ngủ một chút, đúng là chạy trốn có chút mệt mỏi.

Đứa bé loài người: "Khò khò khò!"

Gấu trúc Chow Chow: "Khò khò khò. "

-

Biệt thự.

Hạ Vân Trù nhìn màn ảnh, lúc Trương Tụng Hạo đi ra ngoài, có một cục trắng đen đi cùng.

Sau đó cục trắng đen kia lại trở về, rồi ngậm cặp sách đi ra.

Vậy là bỏ nhà ra đi.

Một người một chó đi cùng nhau.

Cô nhóc kia không phải đi tìm Trương Tụng Hạo, mà là đi theo Trương Tụng Hạo rời nhà trốn đi!

Sao nhóc lại muốn bỏ nhà ra đi?

Hạ Vân Trù có chút mệt mỏi nghi hoặc.

Ngay sau đó, anh đột nhiên nghĩ đến việc anh và Bạch Ngọc nói chuyện ngày hôm nay, anh bảo chó con rời đi trước, anh không muốn chó con nhìn thấy dáng vẻ độc ác lạnh lùng của mình.

Lúc đó chó con rất buồn rầu, khó chịu xoay người rời đi, bóng lưng có cảm giác bi thương không nói nên lời.

Anh nghĩ, sau khi anh nói xong với Bạch Ngọc sẽ xuống tìm chó con, dỗ dành nhóc một chút.

Không nghĩ tới...

Nhóc lại không thích Bạch Ngọc đến mức độ như thế này.

Anh chỉ nói mấy câu với Bạch Ngọc, rốt cuộc cô nghĩ cái gì mà lại bỏ nhà ra đi với Trương Tụng Hạo?

Hạ Vân Trù cắn răng, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Anh lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Đạo diễn Chương nhìn thấy sắc mặt của anh, vội hỏi.

"Có phát hiện gì sao? Chi Chi đi đâu?"

Hạ Vân Trù trầm giọng nói: "Nhóc đi cùng với Trương Tụng Hạo rời khỏi biệt thự, còn mang theo cặp sách của Trương Tụng Hạo, bọn họ có tiền, đừng tìm mấy nơi xung quanh biệt thự nữa, khả năng đã đi xa rồi, hai đứa nhóc này vô cùng thông minh."

Bốn chữ cuối cùng, hơi có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Những người khác đầy kinh ngạc.

Trò chơi gì đây?

Con chó kia và Trương Tụng Hạo bỏ nhà ra đi cùng nhau? Còn mang đi cặp sách và tiền, ngồi xe đi xa?!

Đạo diễn Chương: "Hạ tổng... Tôi không nghe lầm chứ? Chi Chi đi cùng với Tụng Hạo?! Nhưng mà hướng Trương Tụng Hạo rời đi..."

Hạ Vân Trù cắt lời anh ta: "Trương Tụng Hạo đi với Chi Chi ra ngoài, sau đó, Chi Chi trở về ngậm theo cặp sách, nói lên rằng Trương Tụng Hạo chưa đi xa. Thời điểm mấy người ra ngoài tìm, nó mới đi ra từ chỗ đang trốn. Hơn nữa, rất có khả năng bọn họ đi về phía ngược lại."

Đạo diễn Chương: "..."

Đùa.

Thực sự là mở mang tầm mắt...

Ông ta bị đứa bé sáu tuổi và một con chó qua mắt?

Trương Dương Triết đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Vân Trù, trong mắt b4n ra ánh sáng hy vọng.

Anh đứng lên, tiến lên hai bước, giọng nói chưa bao giờ thấp thỏm và khiêm tốn như thế: "Hạ tổng... Anh, anh có biện pháp có đúng hay không? Anh có thể tìm được bọn họ có đúng hay không?"

Mà giờ khắc này, Hạ Vân Trù không để ý đến anh ta, anh nhanh chân đi ra ngoài, vừa đi vừa cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.

"Tôi là Hạ Vân Trù..."

Hạ Vân Trù vừa ra tay đã có manh mối, công tác tìm kiếm của bọn họ trở nên dễ dàng hơn.

Hơn nữa cô nhóc thông minh kia chính là “chủ mưu”, đương nhiên là an toàn, sẽ không có chuyện lạc trên biển hay mất mạng.

Trương Dương Triết cũng không vì chuyện Hạ Vân Trù bơ anh ta mà tức giận, ngược lại, trong lòng anh ta tràn ngập vui mừng.

Nhấc chân lên, kích động đi theo sau Hạ Vân Trù.

-

Mấy chiếc xe của ê-kíp nhanh chóng chạy về một hướng.

Hạ Vân Trù trầm mặt ngồi phía sau, trên tay anh cầm máy tính bảng truyền phát đoạn CCTV, trên CCTV, một đứa bé trai sáu tuổi cùng một cục trắng đen xuống khỏi xe buýt du lịch, trên tay vẫn còn cầm cây kem vừa ăn xong.

Thật là thông minh...

Biết thú cưng không thể lên xe công cộng, cho nên lại lên xe buýt du lịch!

Hơn nữa, đừng tưởng rằng anh không chú ý tới, từ lúc chó con kia được Trương Tụng Hạo ôm lên xe thì không hề nhúc nhích, đương nhiên là đang giả bộ... gấu nhồi bông.

Sau đó, bọn họ đi về một hướng.

Đứa bé trai sáu tuổi khoác cặp sách, chó con đi theo bên cạnh cùng đi tới.

Sau đó, trên CCTV là cửa hàng bên cạnh biển, một bạn nhỏ sáu tuổi dẫn theo chó con đi mua một đống đồ ăn vặt.

Trong lòng Hạ Vân Trù có chút không thoải mái.

Buổi tối nhóc phải ăn cái này sao?

Kể cả đã ăn đồ ăn vặt no rồi, nhưng tiểu tử đã ăn quen mấy món ăn làm riêng rồi, thật sự có thể ăn đồ ăn vặt đến no sao?

Bây giờ đã bảy giờ rưỡi.

Bình thường nhóc đều ăn cơm lúc sáu giờ, bây giờ có đói bụng không?

Hơn nữa, xế chiều nay mới rèn luyện chạy bộ, sau đó lại “bỏ nhà ra đi” đến nơi xa như vậy, nhóc... chắc là mệt rồi.

Vừa đói vừa mệt, bây giờ bên ngoài còn rất lạnh.

Trong mắt Hạ Vân Trù loé lên một tia đau lòng, tay nắm chặt, tầm mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, phán đoán vị trí của bọn họ.

Trương Dương Triết ngồi ghế phụ cũng xem qua CCTV, biểu hiện của anh ta hoàn toàn khác, sốt ruột tới mức không ngừng giục: “Nhanh một chút, nhanh một chút... nơi Tụng Hạo biến mất là cạnh biển!”

Trời đã tối, bờ biển đầy rẫy nguy hiểm.

Một đứa bé sáu tuổi, bên cạnh chỉ có một con chó, chẳng may...

Anh ta quả thực không dám nghĩ tới!

Rất nhanh, mấy chiếc xe đã đến được chỗ cần đến.

Xe vừa dừng lại Trương Dương Triết vội mở cửa xe ra, giọng nói gấp gáp: "Nhanh, mọi người tìm hai bên, Tụng Hạo ở cạnh biển, nhanh một chút!"

Tầm mắt Hạ Vân Trù đảo xung quanh, sau đó đi về phía trước.

Trương Dương Triết đuổi theo sát: "Hạ tổng, ngài có phát hiện sao?"

Hạ Vân Trù gật gù: "Ừm, bọn họ có khả năng sẽ tới bờ cát phía trước, tôi không biết Trương Tụng Hạo thế nào, nhưng Chi Chi sẽ chọn nghỉ ngơi ở nơi có phong cảnh đẹp, cô ấy mệt mỏi, sẽ không đi xa."

Trương Dương Triết lập tức bước vội.

Hạ Vân Trù đi cũng rất nhanh, thấy Trương Dương Triết gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói: "Chi Chi ở cạnh Trương Tụng Hạo, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện."

Trương Dương Triết nghe vậy bèn nhìn về phía anh, thấy ánh mắt anh kiên định, nỗi niềm không tên trong lòng cũng buông xuống.

Anh nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhãi con này lại dám bỏ nhà ra đi, còn đi xa như vậy, lần này tôi phải trừng trị nó một trận, chỉ vì tôi chiều nó quá, mới làm cho nó..."

Hạ Vân Trù cắt lời anh ta: "Nó mới sáu tuổi, nói lên chắc chắn có vấn đề, có thể người lớn dạy dỗ không đúng cách. Anh không nên nghĩ tới cách trừng trị nó bỏ nhà ra đi, mà nên suy nghĩ một chút, tại sao nó rời nhà trốn đi."

Trương Dương Triết sững sờ.

Hạ Vân Trù liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng: "Còn có, không phải chỉ cung cấp một con t1nh trùng thì anh có quyền điều khiển nó, người mẹ tốt xấu gì cũng hoài thai mười tháng, đau đớn sinh ra đứa trẻ, thân phận và trách nhiệm của người cha thể hiện trong việc giáo dục con cái trưởng thành, còn chỉ cung cấp t1nh trùng, thì đó không phải cha."

Bước chân của Trương Dương Triết dừng lại, một lát sau, anh ta đuổi tới, khàn khàn giọng: "Tôi đã cố gắng hết sức... Tôi thật sự đã dùng hết khả năng để đối xử với nó..."

Anh ta quá bận, khi Trương Tụng Hạo chưa lộ ra ngoài ánh sáng, anh ta không dám đi gặp bé.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, Trương Tụng Hạo lớn lên bắt đầu trầm mặc, ít nói, không thích nói chuyện, không thích biểu hiện ra ngoài, có vấn đề gì đều không chịu nói ra, thái độ không đáp lại.

Trương Dương Triết vô cùng thống khổ.

Lúc này, Hạ Vân Trù dừng bước.

Trương Dương Triết đi phía sau anh hai bước, cũng dừng lại theo, tầm mắt nhìn về phía trước.

Nương theo ánh sáng của đèn đường có thể nhìn thấy, bên bờ cát tối tăm, một đứa bé và một cục trắng đen đang nằm ôm nhau, quanh thân là cát vàng óng ánh, phía trước bọn họ là biển rộng mênh mông.

Hai người bọn họ ngủ say như chết.

- -------------------