Tôi Dọn Rác Ở Thế Giới Phế Thổ

Chương 4




Trung tâm Vệ sinh khu 103, bộ phận kỹ thuật.

Kỹ thuật viên đang ngồi nhai khoai lát, trước mặt là màn hình hiển thị cống thoát nước số A7 khu 103.

Nơi này đã từng bùng nổ một đợt vật ô nhiễm thủy sinh, nhưng cũng chỉ là nhiệm vụ cấp E mà thôi, một giờ trước thợ săn ma dùng 20 phút là đã làm xong việc.

Bây giờ đến phiên của người dọn dẹp.

Người dọn dẹp, nói trắng ra thì là đội vệ sinh, có thể gặp nguy hiểm gì được chứ.

Tất cả kỹ thuật viên đều biết, lúc thợ săn ma làm việc mới cần hoàn toàn tỉnh táo, còn đến lượt đội vệ sinh thì là thời điểm tốt nhất để lười biếng.

Kỹ thuật viên ăn khoai, tay kia thì đánh chữ nói chuyện phiếm với bạn gái, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem một lần.

Đột nhiên, động tác của anh ta dừng lại, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm màn hình.

Giá trị ô nhiễm trên màn hình đột nhiên tăng cao, nhô lên khỏi đường biểu thị.

Số liệu kinh động?

Không, số liệu vẫn đang không ngừng cao lên, độ dày ô nhiễm 30, 40, 50.....70!

Khu vực ô nhiễm cấp D.

Trên màn hình xuất hiện sáu ký tự đỏ như máu, lập lòe không ngừng.

Cấp D? Không phải là cấp E sao?

Cái khu vực ô nhiễm này từ lúc bắt đầu đã bị đánh giá sai cấp bậc rồi?

Kỹ thuật viên ném túi khoai tây xuống đất, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, kết quả tính toán vẫn ra giống nhau.

Vẫn là khu vực ô nhiễm cấp D.

Xong rồi, kỹ thuật viên đứng bật dậy, xong thật rồi.

Anh ta nhanh chóng chuyển sang màn hình theo dõi của cống thoát nước, trên mũ bảo hộ của mỗi người vệ sinh đều gắn camera để tiện cho tổng bộ nắm bắt tình huống.

Hình ảnh lung lay, đèn pin chiếu vào chỗ sâu tối tăm trong cống, để lộ ra một con người cá.

Đúng là vật ô nhiễm.

Kỹ thuật viên nhanh chóng liên lạc với tiểu đội vệ sinh, vừa mới mở kênh liên lạc lên liền nghe thấy một tiếng đoàng.

Có người vừa nổ súng.

......

Cống thoát nước A7 khu 103.

"Báo cáo, có vật ô nhiễm sống, xin hãy mở khoá-- Đệch!"

Lý Niệm Xuyên căn bản không kịp nói chuyện, quá nhanh.

Tốc độ của người cá quá kinh khủng, ít nhất là gấp đôi tốc độ chạy của nhân loại, chỉ trong chớp lát đã đến gần ngay trước mắt.

"Đã mở quyền hạn, cho phép nổ súng!" Mũ bảo hộ truyền đến thanh âm nôn nóng của Từ Manh.

Răng rắc, quyền hạn vũ khí mở ra.

Đoàng!

Cùng lúc khóa được mở, Chúc Ninh không chút do dự bóp cò, Lý Niệm Xuyên đang luống cuống tay chân nhìn thấy thì ngây ngẩn.

Viên đạn bắn ra cực nhanh, chuẩn xác đánh trúng vào mặt người cá, tác động thật mạnh của lực khiến mặt nó bị lật ngược về phía sau 180°.

Yên lặng.

Người cá chạy nhanh như bay ngừng lại tại chỗ hai giây, Chúc Ninh không dám lơi lỏng, chết rồi sao?

"Ha ha ha ha ha ha ha --" Người cá phát ra tiếng cười trầm thấp.

Nó chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi của mắt bị bắn xuyên thủng, mặt mũi chia năm xẻ bảy đầm đìa máu tươi.

Còn sống.

Vỡ đầu nhưng vẫn còn sống, Chúc Ninh lập tức đưa ra phán đoán trong lòng.

Thứ này không giống với tang thi, nhược điểm của tang thi là đầu, một khi bị đánh xuyên qua thì sẽ mất đi năng lực hành động.

Nhưng người cá sau khi bị bắn trúng đầu lại vẫn có thể cử động, từ góc độ nào đó mà nói thì đúng là phù hợp với đặc tính của cá.

Lý Niệm Xuyên cuối cùng cũng phản ứng lại, rút súng trên eo ra. Làm người vệ sinh suốt một năm rưỡi nhưng đây lại là đầu tiên cậu nhìn thấy vật ô nhiễm sống, tim đập kịch liệt trong lồng ngực, ngay cả động tác cũng không lưu loát.

Lý Niệm Xuyên nâng súng lên bắn.

Đoàng đoàng đoàng!

Cậu bắn một lượt mấy phát nhưng đều không trúng, tuy vậy vẫn có thể làm tốc độ của người cá chậm lại.

Đầu người cá đã bị Chúc Ninh bắn nát, chân trái cũng gãy, đang kéo lê thân mình trên mặt đất.

Sức sống rất ngoan cường, không đi được cũng phải bò về phía bọn họ.

"Mấy, người, biết.......chuyến tàu cuối.....tuyến....số 1.....ở đâu không?" Người cá ngửa quả đầu vỡ nát, tứ chi quỳ rạp trên đất, bò lên phía trước hệt như Sadako.

Nó ngóc cổ dậy khiến lớp vảy phía trên cũng cong lên, "Tôi không đuổi kịp, chuyến tàu cuối cùng của, của, của,......tuyến số 1......"

Lý Niệm Xuyên điên cuồng nã đạn.

Đoàng!

Chúc Ninh lại bổ thêm một phát, người cá cựa quậy tại chỗ một chút, sau đó cả người co giật như động kinh, "Chuyến chuyến chuyến chuyến tàu cuối......."

Chúc Ninh hỏi: "Chết chưa?"

Lý Niệm Xuyên vẫn chưa định thần lại, vẻ mặt mơ màng nói: "Không biết."

Lúc người dọn dẹp tiến vào hiện trường, căn bản vật ô nhiễm đều đã chết cả rồi.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vật ô nhiễm sống.

Cậu chỉ là ra hít thở một chút thôi, thế mà hôm nay tinh thần vẫn có chút không ổn định, càng thả lỏng thì càng khẩn trương.

Thì ra là vì nơi này có vật ô nhiễm sống.

Chúc Ninh quan sát trong chốc lát, cuối cùng cũng phản ứng lại, hỏi một vấn đề mấu chốt: "Sau khi tử vong bao nhiêu phút thì bào tử bắt đầu phân tán?"

Đầu óc Lý Niệm Xuyên ong lên, rốt cuộc cũng định thần, "Ngay lập tức, không có dấu hiệu sống nữa thì bào tử sẽ lập tức phân ra, nó vẫn chưa chết!"

Lý Niệm Xuyên vừa mới buông súng xuống lại một lần nữa giơ lên, họng súng ngắm thẳng thi thể người cá, trên người vật ô nhiễm đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.

Không hề có lấy một cái bào tử.

Người cá đã chết, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết.

Chúc Ninh thuần túy là người mới, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, mới vui vẻ hái bông được nửa giờ thì đã gặp phải loại chuyện này.

Cô muốn làm cá mặn, chứ không muốn đụng phải cá mặn thật.

Chúc Ninh khiêm tốn xin tiền bối chỉ giáo, "Bình thường gặp phải tình huống này thì nên làm gì?"

Lý Niệm Xuyên: "Chờ cứu viện đến."

Chúc Ninh: "......"

Lý Niệm Xuyên cũng rất buồn bực: "Thứ nhất, xác suất gặp phải chuyện này cực kỳ thấp, tôi đi làm một năm rưỡi còn chưa nghe qua có thợ săn ma nào lại để cá lọt lưới ở lại hiện trường. Thứ hai, tố chất của chúng ta không bằng thợ săn ma, hành động tùy tiện sẽ có khả năng chết sớm, không bằng cứ ngồi đợi tại chỗ."

"Phát tín hiệu cầu cứu chưa?" Chúc Ninh hỏi, chờ đội cứu viện tới thì cũng phải để bọn họ biết mình đang ở đâu.

Lý Niệm Xuyên: "Lúc người cá vừa xuất hiện tôi đã phát tín hiệu rồi."

Nhưng không có đáp lại.

Cậu cảm thấy mình là tiền bối, hẳn là nên trấn an cảm xúc của Chúc Ninh, "Họ nhận được tín hiệu rồi, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được."

Lý Niệm Xuyên lại thở dài: "Đều tại tôi, nếu không phải tôi muốn ra ngoài hít thở thì cũng sẽ không liên lụy đến cô."

Chúc Ninh liếc mắt nhìn cậu, "Đừng nói nếu như."

Nói lời vô nghĩa rất lãng phí thời gian.

Chúc Ninh hỏi: "Cậu có phát hiện ra có gì không đúng không?"

Lý Niệm Xuyên đã sớm biết Chúc Ninh so với mình còn nhanh nhạy hơn, cô nhận ra có vật ô nhiễm trước cả cậu, có thể nói là như radar chạy bằng cơm.

Chúc Ninh vừa dứt lời, Lý Niệm Xuyên suýt chút nữa sợ đến xù lông, còn tưởng rằng còn vật ô nhiễm khác nào, nắm chặt súng hỏi: "Cái gì không đúng?"

Chúc Ninh: "Từ Manh đến giờ vẫn chưa liên lạc với chúng ta."

Thời điểm người cá vừa xuất hiện, Chúc Ninh chỉ nghe thấy đội trưởng nói một tiếng mở khóa vũ khí, sau đó thanh âm Từ Manh liền biến mất.

Kênh liên lạc của bọn họ là công khai, Từ Manh làm đội trưởng có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh của Chúc Ninh bên này.

Khi Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên nghi ngờ đối phương bị ô nhiễm, Từ Manh không lên tiếng có thể là đang suy tính.

Nhưng đến bây giờ vẫn không có một chút thanh âm nào.

Chúc Ninh hỏi: "Ngộ hại?"

Mặt Lý Niệm Xuyên giấu dưới mũ đã trắng bệch, "Còn tệ hơn nữa."

Chúc Ninh nhíu mày.

Lý Niệm Xuyên: "Cái này chứng minh khu vực ô nhiễm đã mở ra, chúng ta đang ở trung tâm của khu vực ô nhiễm, người ngoài trong chốc lát không thể tiến vào, kênh liên lạc thì bị ô nhiễm tinh thần ngắt kết nối, Từ Manh không thể liên lạc với chúng ta."

"Chúng ta chỉ là hai con gà mờ dọn rác, trên người không có trang bị, bị ngắt kết nối thì không còn cách nào nhận được tin tức từ bên ngoài nữa."

Tốc độ nói chuyện của Lý Niệm Xuyên ngày càng nhanh, cậu hít sâu một hơi, nhìn Chúc Ninh nói một câu cuối cùng: "Chúc Ninh, chúng ta xong đời rồi."

......

"Chúc Ninh? Lý Niệm Xuyên? Nghe được thì trả lời đi!"Từ Manh vẫn luôn gọi bọn họ, nhưng không hề nhận được một câu đáp lại.

Lúc tiếng súng vang lên, Từ Manh còn đang thu gom vật ô nhiễm.

Cô còn tưởng rằng một trong hai người họ bị ô nhiễm tinh thần, thời điểm Chúc Ninh rút súng Từ Manh không để trong lòng.

Bên này còn có bào tử ô nhiễm, nếu cô không dọn hết thì chúng sẽ khuếch tán ra ngoài, lúc đó phỏng chừng toàn bộ thành thị khu 103 sẽ bị cảm nhiễm.

Từ Manh phân rõ nặng nhẹ mọi chuyện, cho dù có việc gì phát sinh đi nữa thì ưu tiên hàng đầu vẫn là thu gom bào tử ô nhiễm.

Cô vừa làm việc vừa để tâm nghe ngóng động tĩnh bên kia.

Nếu đây là khu vực ô nhiễm cấp E như bình thường thật thì hẳn là cô vẫn còn kiểm soát được.

Nhưng tình hình bên kia càng ngày càng loạn, kênh liên lạc còn truyền đến tiếng rè rè.

Lúc đó Từ Manh lập tức cảm thấy sự tình không đúng, trực giác nói cho cô, đây không phải là một nhiệm vụ cấp E đơn thuần nữa.

Khi nghe thấy Lý Niệm Xuyên nói có vật ô nhiễm thì cô biết càng tệ hơn rồi. Lý Niệm Xuyên là người làm lâu năm, nhưng Chúc Ninh lại là lính mới.

Đáng tiếc không còn kịp nữa, rất nhanh cô đã thu được tin tức từ bộ phận kỹ thuật.

Chuyện xui xẻo mười năm khó gặp một lần đã xảy ra, khu vực ô nhiễm bị đánh giá sai cấp bậc, chỗ này không phải là cấp E.

Mà là khu vực ô nhiễm cấp D.

Nhiệm vụ cấp D đối với thợ săn ma mà nói thì không khó, nhưng bên trong chỉ có hai người dọn dẹp hậu cần.

Thợ săn ma cho rằng mình xong việc, đã sớm rời đi rồi.

Nhưng bọn họ không biết, nếu so sánh khu vực ô nhiễm với sào huyệt ma quỷ thì nhiều nhất bọn họ chỉ là đang giúp ma quỷ quét dọn cổng lớn mà thôi.

Sào huyệt chân chính ở sâu bên trong.

Chờ thợ săn ma quay trở lại ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa, ở trong khu vực ô nhiễm lâu hơn một giây thì càng dễ chết sớm, huống hồ Chúc Ninh vẫn còn là tân nhân.

Từ Manh muốn liên lạc với Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên, nhưng bất luận thế nào cũng không được đáp lại.

Cô lập tức đoán ra được, khu vực ô nhiễm cấp D đã mở ra, ô nhiễm tinh thần cắt đứt liên lạc.

Từ Manh tìm không thấy "đường" vào khu vực ô nhiễm kia.

Cô mất liên lạc với bọn họ.

......

Chúc Ninh hít vào một hơi thật sâu, con người có thể xui xẻo đến mức này sao?

Có khoa học không?

Thời điểm Phòng Doanh cùng cô ký kết hợp đồng đã nói, bình thường sẽ không gặp phải vật ô nhiễm, không có nguy hiểm.

Đây là một chuyện xác suất nhỏ.

Lúc tiến hành huấn luyện, trong video dạy học không hướng dẫn làm thế nào để giết vật ô nhiễm, chỉ dạy cách "Hái bông".

Bởi vì đây là một chuyện xác suất rất nhỏ.

Khi Lý Niệm Xuyên đưa súng cho cô cũng nói bình thường căn bản không cần nổ súng.

Bởi vì đây vẫn là một chuyện xác suất cực nhỏ.

Hiện giờ ba cái xác suất nhỏ cùng nhau xuất hiện, nhưng Chúc Ninh không chỉ đụng phải vật ô nhiễm, thậm chí còn không biết giết thế nào.

Cả đời trước cô đánh tang thi, vì cái gì đời này lại lưu lạc đến bước đường giết cá?

Tin tốt là, trong tay chúc Ninh có súng, đạn không khí chỉ cần một lần nạp nhiên liệu là có thể bắn một nghìn phát, không cần lo sẽ hết đạn.

Còn tin xấu là, súng không thể giết chết vật ô nhiễm.

Chúc Ninh cố tự cứu mình, hỏi: "Làm thế nào mới giết được vật ô nhiễm?"

Thế giới tang thi, cách thông dụng nhất là một phát bắn vỡ đầu. Thế giới phế thổ nhất định cũng có một cách để giết vật ô nhiễm.

Không thì nhân loại đâu có khả năng sống đến bây giờ.

Lý Niệm Xuyên vẻ mặt tuyệt vọng: "Tôi không biết."

Bây giờ cái xác của người cá vẫn nằm đấy, không biết tiếp theo lại biến dị thành thứ gì.

Chúc Ninh nói với Lý Niệm Xuyên vẫn còn hoang mang: "Nghĩ đi."

Cô không có biện pháp đối phó với vật ô nhiễm, nhưng Lý Niệm Xuyên thì có.

Trong nhất thời Lý Niệm Xuyên không rõ ai mới là tân nhân, khí tràng của Chúc Ninh quá cường thế.

Chúc Ninh: "Không phải cậu muốn làm thợ săn ma sao? Chắc chắn đã từng học qua rồi."

Lý Niệm Xuyên có chút quẫn bách, có vẻ không muốn thừa nhận đoạn quá khứ này, cậu đúng là từng muốn báo danh làm thợ săn ma thật.

Kết quả người ta không cần cậu, cậu chỉ có thể đi quét rác.

Nhưng sao Chúc Ninh lại biết?

Mũi Lý Niệm Xuyên chảy máu, liên tục bị ô nhiễm tinh thần khiến đầu óc cậu có chút không rõ ràng.

Cậu nhấc một góc mũ bảo hộ lên, nhét hai mẩu giấy vào trong rồi mới bắt đầu bình tĩnh nhớ lại lúc trước chuẩn bị thi khảo sát đã đọc qua cái gì.

Qua nửa phút, gà mờ Lý Niệm Xuyên nói: "Muốn tiêu trừ vật ô nhiễm thì phải tìm được nguồn ô nhiễm."

Chúc Ninh hỏi: "Nguồn ô nhiễm?"

"Đúng vậy," Lý Niệm Xuyên nói: "Khi khu vực ô nhiễm được sinh ra sẽ có một nguồn ô nhiễm ở trung tâm. Nguồn ô nhiễm thường ẩn nấp rất sâu, nó sẽ tìm mọi cách để che mắt người khác."

Chúc Ninh: "Giống trò chơi bắt quỷ?"

"Ặc......" Lý Niệm Xuyên: "Hiểu như vậy cũng không sai."

Trước mắt người cá đang là một khối thi thể, nhưng lại không có bào tử phân tán ra, chứng minh thứ này không phải nguồn ô nhiễm.

Chúc Ninh phải tìm được nguồn ô nhiễm thì mới có thể sống sót.

Cô hỏi: "Nguồn ô nhiễm hình thành thế nào?"

Biết được nguồn gốc mới càng dễ xuống tay, người cá vừa rồi thật ra rất giống nhân loại, nó cứ như một "oán niệm" nào đó vậy.

Lý Niệm Xuyên vừa định mở miệng thì bị một tiếng vang lớn đánh gãy.

Ầm ầm ầm --

Nơi xa đột nhiên truyền đến một trận gầm rú, lúc này thanh âm quá lớn, Lý Niệm Xuyên không cần Chúc Ninh nhắc nhở cũng có thể nghe được.

Hai ngọn đèn pha bật lên không hề báo trước, đồng tử Chúc Ninh chợt co rút.

Trong bóng đêm chậm rãi xuất hiện một chiếc tàu điện ngầm kiểu cũ.

Chỗ này là cống thoát nước, dù có rộng cỡ nào cũng sẽ không thể có tàu điện ngầm.

Chúc Ninh cảm giác trước mắt mình có thứ gì đó màu xám đang trôi nổi, trong chốc lát tầm mắt đã hơi mơ hồ.

Cô chớp chớp mắt, khi mở ra thì thấy mình đã không còn ở cống thoát nước dơ bẩn nữa, đỉnh đầu xuất hiện ánh đèn lập lòe.

Chúc Ninh cúi đầu, lòng bàn chân cô đang dẫm lên sàn nhà gạch men sứ, mặt trên có một lớp bụi thật dày.

Ga tàu.

Nơi này là ga tàu điện ngầm.

Không thấy cống thoát nước nữa.

Chúc Ninh chắc chắn vừa rồi mình chưa hề di chuyển, thi thể người cá cũng không thay đổi, vẫn tiếp tục mấp máy nói: "Tuyến tuyến tuyến tàu....số 1."

Nhưng hoàn cảnh đã thay đổi, cống thoát nước đã biến thành ga tàu xưa cũ.

Đây chính là khu vực ô nhiễm mà Lý Niệm Xuyên nói.

Trên đầu tàu rỉ sắt ố vàng ghi là......Tuyến số 1?

Chuyến tàu cuối tuyến số 1, phía trên có hiển thị thời gian, 23:35.

Đây là chuyến tàu mà người cá chờ đợi?

Oanh --

Tàu điện ngầm chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sắt mở ra hai bên như một câu chào mời không tiếng động.

Đinh --

Trong nháy mắt con tàu dừng lại, đầu Chúc Ninh vang lên một tiếng giòn giã.

【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã mở ra nhiệm vụ chi nhánh, chuyến tàu biến mất của tuyến số 1, tiến độ tinh lọc trước mắt là 10%, xin hãy tiếp tục cố gắng. 】

Chúc Ninh: "......"

Trong lúc vô tình cô đã kích phát cái gì vậy?