Tôi Dọn Rác Ở Thế Giới Phế Thổ

Chương 1




Chúc Ninh tỉnh lại trong tiếng đập cửa liên hồi.

"Mở cửa!"

"Đừng giả vờ, tôi biết cô ở nhà!"

Phản ứng đầu tiên của cô là sờ con dao trên đầu gối, sau đó mới ý thức được mình đã không ở thế giới tận thế nữa.

Mười ngày trước, Chúc Ninh vẫn còn ở tận thế đánh zombie, cô vừa mới lẻn vào được địa điểm nhiệm vụ thì nghe thấy tiếng bom đếm ngược sau lưng.

Năm, bốn, ba, hai, một.

Uỳnh một tiếng --

Quả bom nổ trong nháy mắt, Chúc Ninh còn chưa kịp tìm chỗ nấp, chỉ cảm thấy một luồng không trọng lực đẩy thật mạnh.

Đến khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một phòng chứa rác bỏ hoang, bên ngoài còn đang đổ mưa axit, bầu trời nhuốm một màu vàng xám xịt.

Cơn đau truyền đến từ bụng vô cùng rõ ràng, có một miếng sắt găm trên đó, máu tươi chảy ra đầm đìa.

Ý chí sống còn bùng lên, Chúc Ninh dùng sức toàn thân cố lết đến máy bán thuốc tự động, lấy tất cả số tiền trên người mình để mua một loại thuốc trị vết thương cực mạnh.

Sau khi cầm máu xong, cô dựa theo ký ức của nguyên chủ để tìm về nhà.

Đây là một thế giới phế thổ, 80% diện tích đất đều đã bị ô nhiễm, nhân loại chỉ có thể sống trong những bức tường cao để ngăn cản sự tấn công của quái vật bên ngoài.

Ít nhất thì cũng có tường cao, cho nên cô không phải trực tiếp đối mặt nguy hiểm.

Thế giới ban đầu của cô vốn đã bị zombie chiếm đóng, ngày nào cũng phải tìm đường sống trong cái chết, hoàn toàn không biết liệu mình có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.

Khoa học kỹ thuật ở thế giới này đã phát triển đến một mức nhất định, có thuốc trị thương cực mạnh, có tinh chất cường hóa gen, có dịch dinh dưỡng.

Còn có cả......Hệ thống.

Lúc cô vừa mới tỉnh dậy thì đã bị trói định với một hệ thống thanh tẩy.

Đời trước của cô hai bàn tay trắng, thời điểm nhìn thấy hệ thống thì tưởng rằng mình sắp đổi đời, còn ôm giao diện nhìn vài lần.

【 Họ tên: Chúc Ninh

Tuổi: 19

Bằng cấp: Cử nhân Khoa học Cơ khí

Thân phận: Công dân hạng 5

Thiên phú: Không xác định

Xu hướng biến dị: Không xác định

Mức độ dị hóa: Không xác định

Sức mạnh thể chất: Chưa qua cường hóa

Giá trị tinh thần: 100 (Chỉ số của người thường là 20) 】

Các cột bên cạnh là một màu xám xịt, đều phải tự kích hoạt, ngoài giá trị tinh thần cao ra thì không có một điểm nào đáng xem.

Nói theo cách khác thì đây là một giao diện người mới không thể mới hơn, ngay cả quà tặng tân thủ cũng không có.



Hệ thống còn thuận tay phát cho cô một cái nhiệm vụ chủ tuyến: Thanh tẩy vùng đất ô nhiễm, dựng lại quê hương cho loài người.

Hả?

Sao không bảo cô đi chết luôn đi?

Tục ngữ có câu, không nên mơ mộng hão huyền, việc nào khó quá thì mình bỏ qua.

Mười ngày này Chúc Ninh đều nằm bẹp trên giường, căn bản không bước chân ra khỏi nhà, chỉ dựa vào uống dịch dinh dưỡng cho qua bữa.

Đáng tiếc sự thật không cho phép cô nằm bẹp nữa.

"Chúc Ninh, mở cửa!" Người đứng ngoài đã không còn kiên nhẫn, "Còn không mở thì tôi sẽ cạy ra đấy!"

Chúc Ninh sống không còn gì luyến tiếc rời giường mở cửa, bên ngoài là một bà lão thấp bé, có vẻ như mắc hội chứng lùn.

Quản lý tòa nhà, Ngụy ma ma.

Ngụy ma ma dùng quải trượng gõ thật mạnh xuống đất, "Tiền thuê nhà."

Tiền thuê nhà? Cái chỗ rách nát như này cũng đòi tiền thuê nhà?

"Bao nhiêu?" Chúc Ninh hỏi.

Ngụy ma ma cổ quái liếc cô một cái, "Mười hai tháng tiền nhà, 2 vạn 4."

"Bao nhiêu cơ?" Chúc Ninh còn tưởng là mình nghe lầm, toàn bộ tài sản trên người cô cũng chỉ có 700 Tân tệ.

"2 vạn 4." Ngụy ma ma lặp lại.

Chúc Ninh hít vào một hơi, thế giới phế thổ ác độc thật, tiền thuê nhà ở đây cọc 1 đóng hẳn 12 tháng?

"Cô không ở nữa thì dọn ra đi, còn khối người muốn thuê." Ngụy ma ma dùng quải trượng gõ trên đất, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Chúc Ninh.

Lúc này Chúc Ninh mới nhận ra biểu hiện vừa rồi của mình có chút kỳ quái, nguyên chủ ở chỗ này đã 5 năm, sao có thể đột nhiên không nhớ tiền thuê nhà của mình là bao nhiêu.

"Thuê chứ." Chúc Ninh nói: "Thư thả cho tôi hai ngày đi."

"Nhiều nhất là đến cuối tháng", Ngụy ma ma hỏi, "Cô lại nổi điên đấy à?"

Lại? Lại nổi điên?

Từ vài câu từ là Chúc Ninh đã có thể cảm giác được, nguyên chủ là một đứa tâm thần, hơn nữa chuyện này cũng không phải bí mật gì, tất cả mọi người đều biết.

Ít ra thì trong mắt đối phương, việc cô mất trí nhớ không rõ tiền thuê nhà là bao nhiêu cũng rất bình thường.

Chúc Ninh dứt khoát diễn người điên luôn, "Phải, gần đây hay đau đầu."

Ngụy ma ma quả nhiên tin, không hỏi gì nữa.

Chúc Ninh: "Cuối tháng tôi chắc chắn sẽ trả tiền cho bà, bà đừng tìm người xem phòng trước."

Có rất nhiều chuyện về nguyên chủ Chúc Ninh còn chưa rõ ràng, một khi bị đuổi ra ngoài thì cô đến cả chỗ dung thân cũng không có.

Ngụy ma ma ý vị thâm trường liếc cô một cái: "Đừng biến chỗ này thành nhà ma là được."

Chúc Ninh nhíu mày, ngày đó cô cả người đầy máu về đến nhà thì đụng phải Ngụy ma ma ở cửa.

Trong mắt bà ta thì chắc là cô vừa tự sát không thành.

Trước khi đi Ngụy ma ma còn nói: "Nhớ thanh toán cả hóa đơn nữa đấy."

Hóa đơn?

Chúc Ninh ló đầu ra ngoài, trên cửa nhà dán đầy các loại thông báo thanh toán hóa đơn, từ phí điện nước, phí nhà ở, phí quản lý đến tiền thuế.

Chúc Ninh xé chúng xuống, đơn giản tính toán một hồi, cô đại khái còn phải trả thêm 8000 Tân tệ tiền phí nữa.

Hóa đơn 8000, tiền nhà 2 vạn 4, còn thêm chi phí phát sinh sau này.

Cục nợ từ trên trời rơi xuống.

Muốn chết đi sống lại lần nữa quá.

Chúc Ninh ôm đống hóa đơn về phòng, lười biếng lâu như vậy, cô còn chả thèm nghĩ đến nhiệm vụ chủ tuyến của mình.

Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng lại rất hữu dụng, lâu như vậy rồi cũng không thấy hệ thống nhắc nhở gì.

Chúc Ninh ngồi trước máy tính, máy tính màn hình siêu lớn ở thế giới kia của cô còn có thể nói là công nghệ cao, nhưng ở niên đại này chỉ có thể xem như đồ cổ.

Quá lỗi thời, ngoài khu 103 ra thì hầu như chẳng còn ai dùng loại này nữa.

Nhưng cũng bởi vì lâu đời nên Chúc Ninh mới có thể thao tác dễ dàng.

Cô mở trang web tuyển dụng ra xem.

Lấy "kinh nghiệm làm việc" phong phú của cô đời trước, nhất định là có không ít công việc ngắn hạn phù hợp, nếu không cùng lắm thì làm lại nghề cũ là được.

Trang web tuyển dụng đa dạng đủ loại ngành nghề, có một vài công việc Chúc Ninh đọc không hiểu.

Lướt qua phải có hơn chục nghìn công việc đang tìm người, việc để làm nhiều lắm, Chúc Ninh nghĩ rất lạc quan.

Có người thông báo tuyển dụng lính đánh thuê, hai mắt Chúc Ninh sáng lên, thiếu chút nữa tiến cử mình tại chỗ.

Tôi, tôi dân chuyên đây, chọn tôi nè.

Nhanh tay nhanh chân, đảm bảo nhà tuyển dụng sẽ hài lòng.

Nhưng khi cô bấm vào thì một hộp thoại đã lập tức nhảy ra, điều kiện bắt buộc là phải từ công dân hạng 3 trở lên.

Mợ nó, cái cấp bậc công dân rách nát!

Tất cả người dân ở thế giới này sau khi sinh ra đều phải trải qua một cuộc sàng lọc gen, căn cứ vào gen đó để tiến hành phân loại.

Bất hạnh là, Chúc Ninh không qua được sàng lọc, bị xếp vào đội ngũ "Tàn thứ phẩm", hay còn gọi là công dân hạng 5.

Lúc này cô mới phát hiện ở góc phải phía trên màn hình có một nút tùy chọn, trang web có thể tự động chọn ra vị trí thích hợp cho người dùng.

Chỉ cần nhập thông tin cá nhân, cấp bậc công dân cùng chứng minh bằng cấp, sau đó nhấn vào chọn công việc phù hợp.

Ting --

Sau khi giao diện được reset, hơn trăm trang việc làm biến mất, chỉ còn lại duy nhất một trang.

Chúc Ninh: "......"

Trong đó có mười vị trí đều yêu cầu giới tính là nam, cô chỉ còn dư lại 6 cái.

Đều là hộ lý, công nhân bảo trì, bảo mẫu các kiểu.

Chúc Ninh nhìn lướt qua, từ từ, cái việc này không tồi nha, ba tiếng 5000 Tân tệ, còn được thêm hoa hồng?

Đây là......Người vệ sinh?

Chúc Ninh cẩn thận đọc kỹ càng, thông tin ghi trên đó rất đơn giản.

Công nhân quét rác, nội dung công việc là dọn rác, chỉ cần làm đủ 3 tiếng là có 5000 Tân tệ, hơn nữa sẽ có hoa hồng dựa theo tình huống phát sinh.

Trang web tự động tính luôn tiền lương trung bình, thế mà có tận........2 vạn 5?

Quét rác gì mà 2 vạn 5? Nhặt xác sao?

Tiền lương trung bình 2 vạn 5, không giới hạn tuổi tác, giới tính, bằng cấp và cấp bậc công dân?

Lừa đồ ngốc đấy à?

Pháp luật Liên Bang quy định thông báo tuyển dụng phải là thật, nếu là giả sẽ phải ngồi tù.

Thử đi nhặt xác chút cũng được.

Chúc Ninh ấn vào nút báo danh.

Piu --

Trang web bắn ra pháo hoa đủ màu sắc, biểu hiện bạn đã báo danh thành công.

Piu --

Chúc mừng bạn đã trúng tuyển.

Chúc Ninh: "......"

Trúng tuyển ngay lập tức? Không cần phỏng vấn luôn?

Xác suất tuyển dụng 100% thế này là sợ người khác hối hận sao?

Nhưng bây giờ cô có hối hận cũng không kịp nữa rồi, bởi vì hòm thư của cô đã có một email mới.

Cô nhận được offer.

......

Thời gian nhập chức là 6 rưỡi tối, địa điểm là bên cạnh lò đốt rác khu 103.

Tên công ty là Trung tâm Vệ sinh khu 103.

Lúc Chúc Ninh nhìn thấy tên công ty thì ngẩn người, thế mà không phải công ty lừa đảo thật.

Cô dựa theo bảng chỉ dẫn đi vào cửa lớn công ty vệ sinh, không có bảo vệ, chỉ có một người máy dẫn đường.

Người máy bấm nút đi lên tầng 49.

Tòa nhà này tổng cộng có 360 tầng, tầng cao nhất có lẽ là chạm thẳng tới mây.

Đinh --

Hai cửa thang máy mở ra.

Sau khi Chúc Ninh nhìn rõ thì sửng sốt, trước mắt cô là......Một mớ hỗn độn.

Trong đại sảnh ồn ào tiếng cãi cọ, trên bàn mỗi người đều là những núi tai liệu chồng chất.

Nhân viên đứng gần Chúc Ninh nhất đang cáu giận.

"Đừng có nói không với tôi, tóm lại là anh có làm được hay không!"

Còn có hai người khác đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, "Sao lại là tôi sai? Văn kiện không được duyệt thì trách tôi à? Nói chuyện có lý chút đi."

"Thế mẹ nó ai khởi động chương trình cấp A đấy, đừng có đổ lỗi cho tôi!"

Không giống trung tâm vệ sinh, ngược lại giống công ty chứng khoán hơn.

Có một cô gái mặc đồng phục văn phòng phát hiện ra cô, tóc dài búi cao, ngũ quan tinh xảo, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là trợ lý.

Cô gái chạy vội tới, "Xin lỗi nhé, hơi nhiều người chút."

"Không sao."

"Chúc Ninh đúng không?" Cô gái cúi đầu nhìn thoáng qua giao diện trong tay, nhẹ nhàng nói: "Tôi là trợ lý trung tâm Phòng Doanh."

Họ Phòng? Một cái họ rất duyên dáng.

"Cô đừng sợ, ngày đầu tiên đi làm không khó đâu, cứ dựa theo hướng dẫn là có thể hoàn thành."

Phòng Doanh vừa dẫn Chúc Ninh đi vừa nói: "Thời gian thử việc là một ngày, qua hôm nay thì sẽ trở thành nhân viên chính thức."

Chúc Ninh nhận thấy có vẻ công ty này cần người làm rất gấp, cũng giống như tốc độ offer vậy, cực kỳ nhanh.

Phòng Doanh đưa cô vào một phòng họp, "Để tôi giới thiệu một chút về cơ cấu tiền lương. Lương cứng là 5000 Tân tệ, chỉ cần làm đủ 3 tiếng là được, cứ làm thêm một giờ là tăng 1000 Tân tệ. Tiền hoa hồng được tính dựa theo số liệu, cấp bậc khác nhau thì giá cả khác nhau, nhưng cơ bản thì cô có thể nhận được 1 vạn trở lên."

Chúc Ninh nghe liên tiếp mấy con số xong thì muốn hôn mê.

Giàu rồi, giàu thật rồi.

Có điều lấy kinh nghiệm của cô mà nói, chưa giới thiệu nội dung công việc đã giới thiệu tiền lương, có thể thấy công việc hẳn rất khó giải quyết.

Chúc Ninh hỏi: "Xin hỏi nội dung công việc là?"

Phòng Doanh đang nói như súng liên thanh đột nhiên dừng lại.

Cô ấy thu lại nụ cười, dùng một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía Chúc Ninh. Chúc Ninh bị nhìn đến mức có chút thấp thỏm.

Rất khó sao? Phải đối phó với thứ gì?

Phòng Doanh hạ giọng, vẻ mặt trầm trọng hỏi: "Chúc tiểu thư, cô có sợ quái vật không?"

Hả?

Chỉ có vậy?

Chúc Ninh mở miệng, ".......Không phải rất sợ."

Thật không dám giấu, cô đã gặp nhiều rồi.