Lâm Hành Tri nghe vậy thì nói: "Mặc dù Giai Hân vô tội, nhưng Hi Hi thực sự đã phải chịu đựng quá nhiều tủi hổ rồi, để hai đứa nó bên nhau ngược lại sẽ không tốt. Mẹ, con đã nói với mẹ rồi."
Mẹ Lâm mím môi không nói.
Ba Lâm cảm thấy rất phiền lòng: "Anh đấy, cái này không được cái kia cũng không được. Không muốn chúng tôi phân biệt đối xử cũng là anh, bây giờ muốn Giai Hân dọn đi cũng là anh. Rốt cuộc thì anh muốn làm gì!"
Lâm Hành Tri bình tĩnh nói: "Con muốn cho Hi Hi căn hộ mà ba mẹ Trình để lại, sau đó mua một căn nhà khác cho Giai Hân, trên giấy tờ nhà sẽ ghi tên con bé.”
Đây cũng là vấn đề mà Lâm Hành Tri đã quyết định sau khi nói chuyện với Trình Hi. Trình Hi dành rất nhiều tình cảm cho ba Trình và mẹ Trình, trong lời nói của cô đã vô thức tiết lộ nỗi nhớ về ngôi nhà ngày xưa. Trình Hi đã sống trong căn nhà đó rất nhiều năm, cho dù nhà họ Lâm không thiếu một căn nhà như vậy, Lâm Hành Tri cũng sẽ không trơ mắt nhìn Trình Hi bị bắt nạt như thế được.
Lâm Hành Tri muốn giải quyết cho xong vấn đề căn nhà kia và cả khoản tiền bồi thường nữa, sau đó sẽ cùng bàn bạc với Trình Hi và Lâm Giai Hân một chút. Nếu hai người họ không phản đối, căn nhà kia sẽ được giao cho Trình Hi, và anh sẽ ra tiền mua một căn nhà khác tốt hơn cho Lâm Giai Hân, coi như là một sự trao đổi.
Còn về khoản bồi thường của vợ chồng nhà họ Trình, cũng là dựa theo trình tự pháp luật mà làm, không có chuyện để cho những người đó đã chiếm nhà ở, chiếm luôn tiền bồi thường rồi mà còn ức hiếp con cái nhà người ta nữa.
Đến lúc đó, anh có thể sẽ phải tìm thêm một bảo mẫu đến để phụ trách chăm sóc Lâm Giai Hân, nhà họ Lâm sẽ chịu trách nhiệm về chi phí sinh hoạt và học phí cho cô, và tất cả những điều này sẽ được ghi cụ thể hết trong hợp đồng. Mặc dù cuộc sống sau này của Lâm Giai Hân sẽ không còn giàu sang như lúc sống ở nhà họ Lâm nữa, nhưng cũng xem như là cơm áo vô lo. Chờ đến sau khi Lâm Gia Hân tốt nghiệp, anh sẽ lại cho cô một khoản tiền, cũng sẽ không tiếp tục chi trả sinh hoạt phí cho cô nữa.
Nếu Lâm Giai Hân nguyện ý, sau này cứ bình thường lui tới, còn nếu cô không muốn, thì coi như duyên phận dừng ở đây vậy.
Còn với Trình Hi thì Lâm Hành Tri cũng đã có sự sắp xếp khác cho cô rồi.
Ba Lâm lẩm bẩm nói: "Tự anh quyết định đi, sau này hai đứa nó có hận thì cũng là hận anh, không liên quan gì đến tôi cả."
Lâm Hành Tri nghe vậy thì gật gật đầu, đứng dậy nói: "Vậy thì hai ngày tới chuyện trong nhà liền giao cho ba mẹ, có gì vấn đề gì thì gọi điện thoại cho con."
Nói xong, Lâm Hành Tri đi lên lầu, thay quần áo rồi cầm văn kiện và máy tính đi ra cửa.
Bác Lưu nói: "Tài xế đã đợi ở bên ngoài rồi."
Lâm Hành Tri gật đầu, khi đi ngang qua phòng khách thì chào ba mẹ một tiếng rồi mới đi.
Chờ đến khi ra khỏi cửa, anh mới dặn dò: "Bác Lưu, trong nhà có chuyện gì thì gọi cho cháu."
Bác Lưu cười nói: "Cậu chủ, cậu cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình đấy, đừng ham công tiếc việc mà quên mất nghỉ ngơi."
Vẻ mặt của Lâm Hành Tri dịu đi rất nhiều, anh đồng ý với ông ấy rồi mới rồi đi.
Tài xế đã đợi sẵn ở cửa, sau khi Lâm Hành Tri lên xe thì bảo anh ta: "Quay về Hoa Viên Tinh Dự."
Ngôi nhà cũ của nhà họ Lâm cách công ty đoạn khá xa, mà Hoa Viên Tinh Dự là một căn hộ do Lâm Hành Tri tự mình mua. Nơi đó gần công ty nên anh vẫn thường ở lại đó vì không muốn lãng phí thời gian cho việc đi lại. Anh cũng đã quen ở một mình rồi, hơn nữa, công việc đã đủ mệt mỏi, anh không muốn còn phải xã giao với người khác sau giờ làm.