Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 297: 6 người khai chiến (tiếp theo)




Phủi phủi bụi đất quanh người, Độc Cô Lãnh Vân cười nhe răng:

- Khá nha! Lại có thể tiếp được huynh đệ ta nhất quyền!

Vinh Hoán cũng xoa nhẹ song thủ, quay sang hỏi các huynh đệ:

- Các đệ có sao không?

Vinh Quang với Vinh Sử lắc đầu:

- Không đáng ngại, đại ca, cùng lắm chỉ hơi nhộn nhạo trong người chút thôi!

Bách tính xung quanh chỉ trỏ bàn tán, một cụ ông trông khỏe mạnh, đầu tóc bạc phơ, mỗi tội phía trán hơi cao một chút (nói thô ra là hói ấy), bền tặc lưỡi:

- Ta năm nay hơn 70 tuổi rồi mà chẳng thấy trường hợp nào như thế này cả, phải ta thì ta đấm cho mấy nhát! Mấy thằng ranh con này..

Vinh Hoán bẻ khớp cổ rồi nói:

- Hắc hắc! Mấy thằng ranh con, có giỏi tiếp thêm 1 chiêu của đại gia! Các huynh đệ! Lên!

VInh Sử Và Vinh Quang lại một lần nữa truyền đấu khí vào lưng Vinh Hoán. Vinh Hoán quát lớn:

- Thanh Long Xuất Tụ!

Cánh tay phải nổi gân xanh, toàn lực phát ra, trong thời gian ngắn liền ngưng tụ ra một đạo vòi rồng, trong đó thỉnh thoảng mang tiếng rít gào của mãnh thú nghe sởn gai ốc. Chiêu này so với Tam Điệp Chưởng lúc nãy rõ ràng là bất đồng, khí thế cuồng bạo hơn rất nhiều, uy lực càng không cần phải so sánh.



Phía bên kia, Độc Cô huynh đệ sắc mặt nghiêm túc, đối phương ra đại chiêu, xem ra uy lực không phải hạng vừa, ba người lập tức xếp hàng thành một hình tam giác, lấy Độc Cô Lãnh Phong quát:

- Huynh đệ, xuất toàn lực! Nếu trúng chiêu này, ngay cả Võ Tông không chết cũng phải gãy vài cái răng đó!

- Được! - Hai huynh đệ còn lại quát

Độc Cô Lãnh Phong hét:

- Tam Hợp Quyền! Xuất!

Đấu khí ba người hợp lại, hóa thành một luồng sáng hoàng kim chói mắt, sóng đấu khí cuồng bạo, khí thế so với vòi rồng từ phía Vinh Hoán ra cũng không kém là bao. Bách tính xung quanh trái tim bắt đầu đập nhanh, trợn mắt lên nhìn một khoảnh khắc chuẩn bị phát sinh, mồ hôi chảy đầm đìa, có người còn đang không ngừng nuốt nước bọt, ai cũng không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này. Lần này sẽ chắc chắn phân định thắng thua!

Lăng Huyền Phong cũng tập trung tinh thần, tùy thời chuẩn bị. Chắc chắn rằng lần va chạm này thanh thế sẽ rất lớn, sự trùng kích không phải là nhỏ, cần phải chuẩn bị trước bảo vệ bách tính là quan trọng. Mấy thằng võ si này, đã nói là đến điểm thì dừng, mà lại đến mức này, giờ có muốn ngăn cũng không kịp nữa! - Lăng Huyền Phong than thở.

Ở một bên, mãnh nam A Lực hỏi lão Thiết:

- Thiết đại gia! Mấy thằng nhóc kia muốn làm gì? Lấy nhục quyền ngjanh kháng lại vòi rồng của lão Vinh sao? Quá tự đại rồi, coi như thực lực không tầm thường cũng không nên như vậy chứ? Cho dù là thiếu niên thiên tài thì cũng có chút quá tự phụ đi?

Lão Thiết trầm ngâm rồi nói:

- Nhìn vẻ bề ngoài thì có lẽ là đúng. Nhưng ngươi nhìn thấy khí thế một quyền kia như cầu vồng, bên trong lại chứa năng lực cuồng bạo, lão Thiết ta tự nhận là bươn chải nhiều rồi cũng coi như là hiếm thấy đi. Thế công này, so ra năm đó Vân Đỉnh Thiên tầm tuổi này cũng không kém là bao đi! Mấy tên nhóc này nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng thực lực lại kinh người, kinh nghiệm chiến đấu cũng không phải là ít, xem ra là đệ tử gia tộc hoặc học viện Thiên Tinh bồi dưỡng, khả năng cao là đệ tử hạch tâm đi, khẳng định bọn hắn có chính mình cách nghĩ nên mới ứng đối như vậy.

Bách tính xung quanh cũng nháo nhào nghị luận, hầu hết mọi người đều cho rằng Độc Cô tam huynh đệ tự đại, cuồng vọng, khẳng định sẽ bại.



- Mấy tên nhóc sẽ bại rất thảm. - có người nói với giọng điệu chắc chắn.

Ngược lại, Vinh thị huynh đệ không cho rằng đối phương tự cao tự đại, càng không có cuồng vọng, bởi vì bọn hắn phát hiện đối phương chiêu thức vô cùng uy lực.

- Nếu không phải là ở 2 trận doanh đối lập, có lẽ chúng ta cũng làm vài chén. - Vinh Hoán nhủ thầm.

Bành!

Âm thanh va chạm vang lên, giống như hàng tấn pháo nổ cùng một lúc, khiến cho mọi người cảm thấy một hồi ủ tai

- Phá!

Độc Cô Lãnh Phong quát, thần tình trầm trọng,

Két két!

Một hồi âm thanh làm người ta phải nghiến răng truyền ra, quyền kình ngay lập tức xuyên thủng vòi rồng, đại khai đại hợp, thập phần cương mãnh, giống như một con trâu rừng điên cuồng húc đổ mọi thứ trên đường đi. Dần dần vòi rồng khí thế nhỏ xuống.

Phành!

Đúng như những gì Lăng Huyền Phong dự đoán, dư kình lập tức tán loạn bắn ra tứ phía. Lăng Huyền Phong lập tức phi thân tới chấn bay dư kình bay tán loạn về phía bách tính, tuy rằng mọi người không sao, nhưng kiến trúc xung quanh chịu chấn động không nhỏ, một vài căn nhà móng nền không chắc chắn liền sập xuống, bụi bay tán loạn.

Bụi mù dần tan, mọi người xung quanh đều kinh hãi, lấy một loại kính nể ánh mắt nhìn về phía Độc Cô huynh đệ. Cho tới lúc này, chỉ có 3 người bọn hắn là còn đang đứng, còn Vinh gia 3 huynh đệ thì ngã ngồi xuống do thoát lực. Vinh Hoán thở hổn hển:

- Khá lắm 3 thằng nhóc con, lão tử phục!