Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 287: Thái Xương tiếp viện




Lăng Huyền Phong cùng Lăng Hiếu Kiệt đồng thời quay đầu lại, thì thấy phía đằng sau, có một đám người tụ tập khá là đông.

- Hình như là đám người tiểu Dương! - Lăng Hiếu Kiệt nói. Khoảng thời gian gần đây, hai vợ chồng Dương Quá cùng Lăng Hiếu Kiệt đi lại rất thân thiết, Dương Quá gọi hắn là Kiệt ca, còn Lăng Hiếu Kiệt gọi hai vợ chồng là tiểu Dương với Long muội.

- Đúng thế, chúng ta quay lại xem sao. - Lăng Huyền Phong gật đầu, sau đó thúc ngựa quay lại.

Bách tính thấy có oanh động liền hiếu kỳ quây lại xem, đám người châu đầu vào thành một mảng lớn, nhất thời cả con đường đều bị tắc nghẽn. Ở phía trung tâm đang có một vụ ẩu đả. Lăng Huyền Phong cùng Lăng Hiếu Kiệt sau khi chen vào được liền nhìn thấy Tiểu Long nữ sắc mặt đỏ bừng tức giận đứng một bên. Dương Quá thì bộ dạng hung thần ác sát đang dẫm lên ngực một tên thanh niên trẻ tuổi. Xung quanh thì có rất nhiều tráng hán nằm la liệt, xem ra là đồng bọn của tên thanh niên kia. Bọn chúng nằm rên rỉ, khuôn mặt bầm dập, hiển nhiên là bị người đánh. Ở phía trung tâm, 3 huynh đệ Độc Cô đang đứng, người nào người nấy áo quần xộc xệch, sắc mặt vô cùng nghiền ngẫm, Độc Cô Lãnh Phong khóe mắt còn có một vết sưng to bằng cái chén. Hắn bẻ tay cười lạnh:

- Đã lâu lắm rồi bản đại gia mới được chơi đùa thỏa thích đến vậy. Mấy tên tiểu tử các ngươi cũng gan cùng mình, dám đánh chủ ý lên đầu muội muội lão tử. Hừ hừ...

Dương Quá nhìn về phía tên thanh niên đang bị mình dẫm lên ngực, tức giận nói:

- Con mẹ nó! Dám khinh bạc thê tử của lão tử! Hôm nay không ngược ngươi 180 kiểu, tính lão tử không tới!

Tên thanh niên bị dẫm lên ngực tuy rằng đau đớn, nhưng sắc mặt vẫn ác liệt:

- Bỏ cái chân thối của tiểu tử ngươi ra khỏi người bản thiếu gia! Các ngươi có biết bản thiếu gia là ai không? Nếu không thả ra! Bản thiếu gia sẽ....

- Sẽ làm sao? Ngươi dám làm cái gì?

Dương Quá khinh thường nhếch mép.

- Ta! Ta... Ta là đại thiếu gia của Thái Xương hội chủ! Các ngươi mau thả ta ra!

Nghe đến hai chữ Thái Xương, bách tính xung quanh giống như gặp phải tà vật, sắc mặt liền lộ vẻ sợ hãi, không dám đứng một bên hóng chuyện nữa, lập tức bỏ chạy tán loạn, dường như sợ bản thân mình bị liên lụy. Đám người Dương Quá thấy thế cũng có chút ngạc nhiên nhưng không để ý nhiều. Độc Cô Lãnh Hàn trào phúng:

- Quản ngươi là Thái Xương hay Thái Thịt. Dám đụng vào chúng ta thì hôm nay ngươi gặp hạn lớn rồi!

Tên thanh niên kia hơi chột dạ. Hắn nhìn ra được đám người này dường như không sợ thế lực đằng sau mình. Lăng Huyền Phong đứng một bên nhíu mày. Thái Xương? Danh tự này có chút quen tai à nha? Âm thanh của hệ thống lập tức vang lên trong đầu:

- Thái Xương, đệ nhất thương hội của các đại thương gia Kim Lăng, vô cùng có quyền lực, tựa như ở Kim Lăng một tay che trời cũng không phải nói ngoa, chi phối hầu hết các ngành nghề công thương nghiệp quan trọng của Kim Lăng. Các tiểu thương và bách tính tránh chúng như tránh tà, vô cùng sợ hãi. Bọn chúng đã quen tác oai tác quái từ lâu. Người ta đồn rằng Thái Xương hội có đại lão bản là Kim Lăng bảo chủ, nhưng thông tin này cần phải kiểm chứng thêm. Ngoài ra, trừ Ngô Phạm Bảo bị chú em giết ra thì Chu Bằng, Lưu Bằng, Đồng Bách Minh, Vĩnh Kim, 4 tên Quần Hiệp này đều là người của Thái Xương hoặc chí ít có liên hệ cùng với Thái Xương.

Lăng Huyền Phong vỡ lẽ. Thì ra có người của Quần Hiệp Đạo dính líu tới Thái Xương. Thảo nào nghe khá quen tai. Còn về việc tin đồn hắc thủ sau màn của Thái Xương, đây tuy rằng thông tin chưa được kiểm chứng, nhưng cũng là đầu mối, ít nhất cũng biết phải nên ra tay từ đâu.

Trong lúc tên thanh niên đang đầu óc rối bời, không biết làm sao, thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh bước chân chạy đến, chí ít cũng có hơn trăm người. Sau khi tên thanh niên nhìn lên thì sắc mặt vui mừng, hắn cười gằn:

- Hắc hắc! Cứu tinh đến rồi!

Một đám ác hán cao to tráng kiện, cơ bắp nở cuồn cuộn dồn dập chạy tới, dẫn đầu là một tên nam tử cao hơn 1 mét 90, hai tay cầm một chiếc rìu lớn, hùng hổ sắc mặt đỏ bừng hét:

- Mau thả thiếu chủ của ta ra!

Tên thanh niên la lớn:

- Vĩnh Kim! Mau cứu ta!

Dương Quá thấy đối phương có tiếp viện cũng không thèm để ý, ngược lại xách cổ tên thanh niên lên, giáng cho một vài cái bạt tai rồi nói:

- Mọe! Có tiếp viện là trâu bò sao? Có giỏi thì lên a!

Vừa nói, Dương Quá vừa tung những cú bạt tai như trời giáng lên mặt tên thanh niên khiến hắn phun ra mấy cái răng. Tên thanh niên kia hét lớn:

- Ngươi dám đánh ta? Ta là Thái Kinh, con trai của Thái Xương hội trưởng! Khôn hồn quỳ xuống đầu hàng và dâng tiểu nha đầu kia bồi ta một đêm! Nếu không các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!

3 huynh đệ Độc Cô cùng trợn mắt lên:

- Ai nha! Cũng cứng ghê ha! Bị bắt rồi mà cái miệng cũng cứng cỏi như vậy sao? Để rồi xem lát nữa ngươi còn cười được chăng?

Lúc này, Vĩnh Kim đứng một bên phóng xuất ra khí thế. Độc Cô huynh đệ cũng hơi giật mình: Võ Tôn? Xem ra lai lịch cũng không tầm thường nha. Lúc này Độc Cô Lãnh Hàn chợt nhận ra:

- Ta nhớ ra rồi! Thì ra là Quần Hiệp bảng Vĩnh Kim! Quả là danh bất hư truyền nha!

Vĩnh Kim thấy đối phương nhận ra mình thì cũng trầm giọng:

- Nếu các hạ đã biết tên của Vĩnh mỗ, vậy thì cùng lui một bước là trời cao biển rộng, thế nào?

Vốn tưởng có thể làm đối phương thỏa hiệp, ai ngờ Độc Cô Lãnh Phong liếm mép:

- Ái chà chà! Võ Tôn sao? 3 huynh đệ chúng ta lâu rồi vẫn chưa động thủ với Võ Tôn! Lúc nãy mấy tên tiểu tử này là món khai vị, hiện tại thử món chính xem sao!

2 huynh đệ Độc Cô còn lại cũng nhìn nhau cười hứng thú:

- Đại ca nói đúng nha! Hôm nay lại được động thủ với Võ Tôn. Lần này lại được thỏa mãn rồi. Khà khà!

Lăng Huyền Phong ở một bên lắc đầu. 3 tên dở hơi này, lại cuồng đánh nhau đến nghiện rồi. Không để cho đối phương kịp phản ứng, Độc Cô Lãnh Phong tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp rút kiếm xông lên, dùng một tư thế vô cùng ưu nhã bay lên không trung bổ xuống một kiếm. Kiếm khí màu xanh lục phát ra vô cùng đẹp mắt.

- Xem chiêu! Dạ Yến Nhất Trảm!

Lăng Huyền Phong đứng một bên âm thầm gật đầu:

- Uy lực cũng tăng lên không ít, hơn nữa kiếm khí cũng đổi màu từ hoàng kim sang xanh lục, xem ra bọn họ đã có chút lĩnh ngộ mới sao.

Vĩnh Kim thấy đối phương trực tiếp như vậy, gặp nguy không loạn, lập tức vung rìu chiến đến đón đỡ.

Keng!!

Một tia lửa lóe lên, lưỡi kiếm va chạm với chiến phủ vang lên âm thanh chói tai/ Vĩnh Kim lập tức nhíu mày, tuy rằng đối phương thực lực yếu hơn mình, nhưng lại chiếm tiên cơ, mình vội vàng ứng phó nên hơi chịu nhiệt. Chân trái của hắn đã khuỵu xuống, đầu gối va chạm với nền đất tạo ra vô số vết nứt.

- Đáng chết!

Hét lên một tiếng, Vĩnh Kim liền vùng dậy, chiến phủ cũng vung lên, Độc Cô Lãnh Phong lập tức bị bắn ra ngoài, lui lại vài chục bước. Cùng lúc đó, Độc Cô Lãnh Dạ cùng Độc Cô Lãnh Hàn cũng đã biến mất khỏi vị trí, rồi lập tức hiện thân áp sát hai bên. Vĩnh Kim thấy thế liền vung rìu thành một vòng tròn xung quanh, khiến hai người không thể tiếp cận được. Độc Cô Lãnh Phong sau khi bình ổn khí tức lại nhảy lên lần nữa.

- Tiếp tục! Dạ Yến Nhất Trảm!

Lại là một chiêu này, nhưng khác với lần trước, hai đệ đệ cũng phối hợp tấn công:

- Thiểm Phong Nhất Kích!

Đối mặt với thế công từ ba hướng, Vĩnh Kim cũng khinh thường cười lớn:

- Hắc hắc! Trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chỉ là đồ bỏ đi! Xem ta đây!

Mắt thấy 3 người đang dần tiếp cận, Vĩnh Kim liền không do dự giơ chiến phủ lên đập mạnh xuống đất.

Uỳnh!!!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khói bụi bay mù mịt. Dư chấn của vụ nổ đã đánh bật thế công của 3 huynh đệ Độc Cô, chấn bọn hắn bay ra đằng sau. Khói bụi tan đi, chỉ thấy xung quanh Vĩnh Kim, vô số vết nứt như mạng nhện xuất hiện, nền đất cũng bị lõm xuống một khoảng. 3 huynh đệ còn đang chuẩn bị tiến lên, Lăng Huyền Phong lập tức cản lại:

- Được rồi! Để hắn cho ta đi! Các ngươi xử lý đám lâu la là được rồi!