Lăng Huyền Phong đang đi trên đường phố thì có một người chạy tới vỗ vai:
- Ây chà chà! Đây chẳng phải là Lăng thiếu hiệp danh chấn kinh đô đây sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ!
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lăng Huyền Phong cười tươi vui vẻ:
- Ai nha, tưởng là ai, hóa ra là Trần đại hiệp. Lâu lắm không gặp, huynh đài phong thái vẫn như xưa a!
- Hắc hắc! Huynh đệ ngươi không tồi a. Mới cách biệt bao lâu mà thành tựu đã kinh người thế này rồi.
- Ầy, chuyện dài lắm. Đi! Chúng ta tìm một tửu lầu. Hôm nay không say không về!
- Được! Không say không về!
...........
Trong một tửu quán gần đó...
- Cạn!
- Cạn!
Hai huynh đệ ngồi chén chú chén anh nói mọi chuyện trên trời dưới đất. Lăng Huyền Phong đã lâu rồi không được ngồi nói chuyện thả lỏng tâm tình nên đã nói rất nhiều.
- Lão đệ, nếu như vậy thì hoàng thất đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa?
- Không sai biệt gì nhiều. Long gia huyết mạch giờ chỉ còn Long Nguyệt Nhi và Long Cửu Thiên. về phần Long Cửu Thiên chắc chắn không có ai muốn hắn ngồi lên Đế vị, nên tất cả chỉ còn hy vọng vào công chúa thôi. Nhưng nàng bị trúng chưởng của Long Tường, một mực hôn mê tới giờ chưa có tỉnh, cho nên rất khó giải quyết.
Trần Thương uống cạn một bát rượu, sau đó liếc nhìn xung quanh rồi thì thầm:
- Hay là huynh đệ ngươi....
Lăng Huyền Phong ghé tai nghe hắn nói gì, tức thì mặt của hắn đo bừng lên:
- Kháo! Lão Trần ngươi đến chuyện đó cũng nghĩ ra được?
Trần Thương vẻ mặt cười vô lại nói:
- Ầy, có gì mà phải xấu hổ. Dù sao nàng ta cũng là tuyệt sắc giai nhân nha!
- Đánh rắm! Bản thiếu gia là người đã có thê tử!
- Phi, cùng lắm chỉ là hôn thê, cũng chưa chính thức. Hơn nữa, nam nhi ba tam thê tứ thiếp, mà ngươi cùng lắm mới chỉ có hai.
- Khụ.. Đính chính lại một chút, là ba!
- Ba? Ngoài tiểu nương bì lần trước ở đây, với cả tiểu oa nhi nhà họ Vu, vậy....
Vuốt chòm râu dê một hồi, Trần Thương ánh mắt quái dị nhìn Lăng Huyền Phong:
- Huynh đệ, không phải ngươi cũng cưa đổ tiểu Mị nhi đó chứ?
Lăng Huyền Phong ho khan hai tiếng:
- Thất lễ, thất lễ!
Trần Thương cười lớn ba tiếng:
- Ta biết ngay mà, với điều kiện tiểu Mị nhi thì làm sao tiểu tử ngươi bỏ qua cho được?
- Mà lão Trần huynh có biết Mị nhi đang ở đâu không?
- Tiểu tử ngươi tới chậm rồi, cách đây vài ngày nàng ta đã rời đi có công vụ của Phục Ma Hội. Mà, tính ôn lại chuyện cũ hả? Khặc khặc!
- E hèm! THôi không nói chuyện này nữa. Uống!
Trần Thương nhìn hắn rồi cười ha ha, cũng không tiếp tục mà cũng cạn chén uống rượu. Được thêm vài tuần rượu, lão Trần hỏi:
- Huynh đệ, sau này có tính toán gì chăng?
Lăng Huyền Phong nốc cạn một chén rượu, thở khà một hơi rồi nói:
- Đương nhiên là có, lần này tiểu đệ đang định cùng Vân lão huynh đến Kim Lăng có chút chuyện.
Trần Thương tuy rằng hơi tò mò nhưng thủy chung không hỏi cặn kẽ.
- Vân Đỉnh Thiên là một người tính tình hào sảng, là người hiệp nghĩa, huynh đệ ngươi kết giao với hắn cũng là một chuyện tốt. Mà tiểu tử ngươi không biết đã tu luyện đến đâu rồi? Có muốn so tài với lão Trần ta vài chiêu?
- Đang có ý này!
Lăng Huyền Phong cùng Trần Thương đi đến một bãi đất trống.
- Tiểu huynh đệ, ngươi ra chiêu đi, xem xem thời gian gần đây ngươi tiến bộ đến mức nào?
- Phi! Lão Trần ngươi lên trước đi, một hồi nữa bị bản thiếu ngược đãi đừng có kêu!
- ĐƯợc! Xem chiêu!
Trần Thương biết Lăng Huyền Phong không phải nói phét, nên xuất toàn lực, chỉ thấy thân thể của hắn lóe lên một cái rồi biến mất, ngay lập tức Lăng Huyền Phong cảm thấy một luồng kình lực từ phía sau ập tới.
- Tới tốt!
Bành!!
Trần Thương tung một cú cước như trời giáng, Lăng Huyền Phong nhanh chóng giơ tay đón đỡ được, mặt đất nơi hai người va chạm rung lên bần bật, khói bụi bay khắp nơi. Thấy Lăng Huyền Phong đỡ được, lão Trần liền nhảy ra đằng sau, rồi nhanh chóng lấy đà tiến tới, lại ra một cước.
Bành! Bành! Bành! Bành!
Lăng Huyền Phong liên tục thối lui về đằng sau, hai tay không ngừng đón đỡ từng thế công như vũ bão của Trần Thương. Hắn thầm nghĩ:
- Lão Trần có đôi chân mạnh thật, cước pháp quả nhiên xuất quỷ nhập thần!
Sau khi đá ra một cước, Trần Thương liền ra một động tác giả, sau đó thân hình lại biến mất.
- Ở đằng sau!
Lăng Huyền Phong tập trung tinh thần, cảm thấy một luồng gió lạnh ập tới, không nghĩ nhiều liền ngả người xuống phía sau, đúng lúc cước bộ của Trần Thương lướt qua, tạo thành một luồng sóng âm giống như bẻ cong cả không gian.
Vút!
Thuận thế dùng khinh công lướt ra xa vài chục trượng, Lăng Huyền Phong phủi bụi trên áo rồi nói:
- Lão Trần huynh cước pháp rất tốt a!
- Tiểu huynh đệ ngươi thân pháp cũng không tồi! Nghe nói ngươi cũng đã lĩnh ngộ một bộ chưởng pháp mới, cho lão Trần ta thử nghiệm chút xem sao?
- Như huynh mong muốn!
Lăng Huyền Phong tập trung khí thế, nội công ngay lập tức được điều động, xung quanh cơ thể nổi lên từng đợt gió gào thét, ẩn ẩn có một tiếng gào rống của hung thú. Trần Thương nhíu mày, cảm nhận được một luồng áp lực không tên.
- Xem chiêu! Kháng Long Hữu Hối!
Grao!!!
Một luồng ánh sáng hoàng kim gào thét tiến tới, Trần Thương tức thì biến sắc, vội vàng dùng thân pháp né tránh
Phanh!!
Nhìn ra đằng sau mình khói bụi mờ mịt, dần hiện lên một cái hố sâu vài trượng, đất đá xung quanh bị đốt đến khét lẹt, lão Trần rùng mình, ngay lập tức thân hình lóe lên, hiện ra phía sau Lăng Huyền Phong.
- Tiểu huynh đệ! Ngươi chơi thật nha!
- Đương nhiên là chơi thật rồi! Tiếp tục nè! Thần Long Bái Vĩ!
Chiêu thức chuyên dụng để tấn công kẻ địch sau lưng mình, Trần Thương cảm thấy một luồng khí nóng âp vào mặt.
- Không tốt!
Muốn né đã muộn, hắn đành phải vận công, dùng hai tay đón đỡ.
Bành!!
Lăng Huyền Phong sử dụng một tư thế vô cùng ảo diệu đá chân về phía đằng sau. Trần Thương bị trúng chiêu, tuy rằng đã vận toàn bộ sức lực, nhưng do đối phương là Võ Hoàng, bản thân mới chỉ là Võ Tôn nhất giai, chênh lệch thực lực không cần nói cũng biết. Hắn bị chấn bay ra đằng sau vài chục mét, ngã nhào xuống dưới đất, đấu khsi trong người tán loạn, một hồi lâu vẫn chưa ngồi dậy được.
- Chúc mừng chú em đánh bại quần hiệp Trần Thương!
Trong đầu Lăng Huyền Phong, hệ thống lên tiếng nhắc nhở.